Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này(Full) - Quả nhiên là anh
Đang sửa lại thông tin trên tờ danh sách dài dằng dặc, rồi sắp xếp lại từng cái tên, bỗng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, một nụ cười lập tức xuất hiện trên gương mặt tôi.
Đó là anh Lâm của bộ phận Hậu cần, đối tượng cùng ăn trưa hôm nay. Tôi chợt cảm thấy mình giống như hoàng đế thời phong kiến, mỗi tối lại giở sổ để chọn phi tần.
Sếp của tôi đã nhiều lần nhắc nhở, phải tạo quan hệ tốt với người của nhà xưởng, cho nên chúng tôi có một quy định bất thành văn dành cho chính tôi, là mỗi thứ Hai, thứ Tư, thứ Năm phải sang bên đó ăn cơm, nhân tiện nghe ngóng tin tức về đời sống bên “tây phủ”.
Đến giờ ăn trưa, Trương Đình uể oải không muốn đi.
“Cậu đi một mình đi, mình chẳng muốn ăn gì cả.”
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi để lại chiếc bánh mì được đóng gói rất đẹp ở góc bàn của cô ấy, sau đó một mình đi qua thảm cỏ xanh ngắt để tới nhà ăn.
Quy mô đầu tư của công ty này cũng có thể xếp ở top năm trong tỉnh, và có được sự hỗ trợ vững chắc từ chính phủ. Đối tác nước ngoài là một doanh nghiệp có tiếng trên thế giới, vì vậy các nhân viên của công ty thuộc đủ màu da, còn đông hơn cả liên quân tám nước (*).
(*) Liên quân tám nước, hay còn gọi là Bát quốc liên quân, là liên minh của tám đế quốc nhằm đàn áp phong trào nổi dậy của Nghĩa Hòa Đoàn tập kích vào các sứ quán của tám quốc gia này ở Trung Quốc. Tám nước đó gồm: Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Đế quốc Áo-Hung.
Đương nhiên, nơi nào có người thì nơi đó sẽ có giang hồ. Các bè phái nội, ngoại mọc lên như nấm sau mưa, tranh giành cấu xé lẫn nhau, bề ngoài thì chắc chắn chẳng nhìn thấy dấu vết gì, vì cho dù có đấu đá thì bên ngoài vẫn khiêm tốn, nhã nhặn, vẫn gọi nhau bằng những cái tên mỹ miều, đẹp đẽ, làm việc vẫn chuyên nghiệp…
Công ty này có rất nhiều nhân viên, mà những nhân vật “cao cấp” cũng thường xuất hiện, giống như con trai của vị quan lớn nào đó, hay con gái của lãnh đạo đài truyền hình v.v… những người đến để chơi bời cũng có mà những người đến để rèn luyện cũng không ít.
Thành tựu lớn nhất của chủ tịch công đoàn là thường xuyên tổ chức đại hội xem mặt, mai mối nhân duyên, một vài đôi đã thực sự nên duyên, mà đa số là mai mối những phiên bản cô bé Lọ Lem, nhân vật chính là nam, nữ đều có, cứ như vậy, tiếng tăm của công ty ngày càng vang xa, thậm chí còn thu hút cả những nam thanh nữ tú chưa vợ chưa chồng, thay vì tới nhờ vả chuyện công danh thì lại tới để tìm vận mệnh của cuộc đời.
Ở đây tin đồn lan truyền nhanh chẳng khác nào tên lửa, người Trung Quốc cùng người nước ngoài tụ lại một chỗ, những chuyện diễn ra mỗi ngày đều trở thành chủ đề bàn luận sôi nổi ở nhà ăn.
Tôi luôn trung thành chỉ làm thính giả ở bên cạnh, đương nhiên nếu không cẩn thận sẽ bị lôi vào cuộc, bị mọi người cười nói mấy câu là mặt mày bắt đầu tái nhợt, rồi xấu hổ, lúng túng. Dần dần da mặt dày hơn, cũng quen dần với bầu không khí ở nơi này, tôi bắt đầu khoác lác: “Tôi là “vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân” (*).”