Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này(Full) - Nước mắt rơi mà không lý do
Tiệc cưới được tổ chưc ở tầng tám của nhà hàng.
Nói là tiệc cưới nhưng thực ra rất đơn giản, tất cả các khách khứa chỉ ngồi hết ba bàn, còn không có những lễ nghi như một đám cưới bình thường. Cô dâu trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ đồ nhẹ nhàng màu đỏ, nhã nhặn, lịch sự nhưng cũng có chút ngượng ngùng ngồi bên cạnh Tiểu Đường.
Hai má Tiểu Đường ửng đỏ, càng tôn lên vẻ hạnh phúc trên gương mặt. Hôm nay thân phận cậu ta có chút đặc biệt, không còn vẻ nhố nhăng thường ngày, chỉ biết thật thà tiếp mọi người ăn uống, thế là quyền chủ động rơi vào tay kẻ đa mưu túc trí là Lão Tống.
Anh ta cầm đầu một đám loi choi, liên tiếp tấn công vợ chồng Tiểu Đường, hỏi tất cả những gì có thể hỏi, nào là lần đầu tiên gặp nhau như thế nào, lần đầu tiên nắm tay ra sao rồi lần đầu tiên hôn cảm thấy như thế nào… Dù các thể loại có thể thỏa mãn sự tò mò của bọn họ.
“Khi cầu hôn có quỳ gối không?” Lão Tống tiếp tục bức cung.
“KHông nhớ nữa.” Tiểu Đường bị chuốc kha khá rượu, sớm đã đỏ mặt tía tai, thế là mượn rượu để giả vờ mất trí nhớ.
“Chuyện quan trọng như thế sao cậu có thể không nhớ được? Mau nghĩ đi!”
“Thực sự là không… quỳ.” Tiểu Đường thấy Lão Tống lại rót tượu thì vội vàng thành khẩn khai hết, nếu lại uống rượu nữa thì đêm động phòng có vẻ khó khăn rồi đây.
“Quỳ chân trái hay chân phải?”
“… Chân phải.”
…
“Cuộc thẩm vấn” vẫn còn tiếp tục, tôi lén nhìn đồng hồ. tám rưỡi, mới vậy mà đã hai tiếng sắp trôi qua. Trong bầu không khí náo nhiệt như thế này, hai gò má tôi cũng đỏ bừng, hơi thở khó khăn, rõ ràng ở đây đang bị “đốt lửa” mà.
Nhìn tình hình này, có lẽ “lửa” không thể lan đến chổ tôi được, nhưng thừa biết Lão Tống là người có lòng dạ thâm sâu, xuất quỷ nhập thần, tôi không dám khing xuất, thế là nhân lúc mọi người không để ý liền lén chạy ra ngoài thay đổi không khí.
Đợi thang máy đến nửa ngày, khi đi xuống đến tầng một, không gian bỗng yên tĩnh hơn rất nhiều. Bức tường lớn màu vàng kim ở đại sảnh trông thật huy hoàng, chiếc đèn pha lê như cầu vồng treo ở chính giữa rũ xuống, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống nền làm hiện lên cái bóng ngược rõ ràng, sáng choang đến chói mắt.
Đôi giày cao gót của tôi nện xuống nền gạch làm vang lên những tiếng “cộp, cộp”, khiến mấy nhân viên phục vụ đang đứng trước quầy theo bản năng ngước lên nhìn tôi.
Đi thẳng đến cánh cửa kính bên ngoài, hòa vào cảnh đêm, tôi mới thở ra một hơi thật dài.
Gió đêm tháng Ba vẫn lạnh thấu xương, vừa thổi tới đã như muốn xuyên thấu vào cơ thể, lúc này tôi mới hối hận vì không mặc thêm áo khoác mà đã đi ra ngoài.
Khách sạn ở phía sau tôi, quán bar cũng ở cách đây không xa, nhà hàng, địa điểm vui chơi giải trí… khắp nơi đều là những ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh, tiếng nhạc rộn ràng, đây lại đúng thời điểm để vui chơi thỏa thích. Nhưng người cô đơn thì vẫn mãi là người cô đơn, sự náo nhiệt, ồn ào chỉ làm sự cô đơn ấy hiện lên rõ ràng hơn mà thôi, không muốn thừa nhận cũng không được. Tôi nghĩ mình không muốn làm một người đa sầu đa cảm, nhưng lúc này, vẫn cảm thấy thật tịch mịch, cô liêu.