Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này(Full) - Những người bạn từ thuở ấu thơ lại gặp nhau
Tôi chậm rãi đi xuống lầu.
Trên bãi cỏ xanh ngắt, Chung Tuấn Hải đút tay vào túi quần, đầu hơi cúi, đang chầm chậm đi theo một đường thẳng trong trí tưởng tượng.
Tôi khẽ giẫm lên bãi cỏ, thật nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động, cũng không gọi cậu ta, chỉ nhìn cậu ta đang đứng ở phía đằng kia.
Tiết trời đang vào độ giữa thu với hoa quế vàng tỏa hương bay, sự ngọt ngào, dịu nhẹ dần lan tỏa khắp không gian, đó là tình yêu lớn nhất của tôi, tôi bất giác tham lam hít thật sâu hai lần.
Cậu ta từng bước tiến về phía tôi, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện hình ảnh cậu thiếu niên với gương mặt ửng hồng nhìn mình. Nhưng tôi lại không có cách nào để đánh đồng cậu ta với người con trai chín chắn, trầm lặng đang đứng trước mặt mình lúc này.
Cuối cùng, Chung Tuấn Hải cũng phát hiện ra sự có mặt của tôi, cậu ta chợt dừng bước, mỉm cười, sau đó sải những bước dài về phía tôi.
“Cậu đang đi tuần tra đấy à? Cẩn thận không bảo vệ lại khiếu nại cậu cướp mất bát cơm của người ta.” Tôi cười, trêu chọc.
Cậu ta đứng cách tôi rất gần, trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, rất khoan khoái, nhẹ nhàng, lại hoàn toàn không giống mùi hoa quế. Đã nhiều năm không gặp, bây giờ cậu ta cao hơn tôi hẳn một cái đầu, tôi không thể không ngẩng đầu lên nhìn cậu ta. Đúng lúc giữa trưa ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, tôi hơi chói mắt nên không nhìn rõ vẻ mặt của cậu ta, điều này khiến tôi cảm thấy có chút bất an.
Tôi chỉ chỉ vào chiếc ghế dài ở cách đó khoảng ba mét. “Ra kia ngồi một lát đi!” Tôi đề nghị rồi tự đi qua đó. Hai người ngồi xuống, Chung Tuấn Hải chăm chú nhìn tôi.
Tôi bất giác âm thầm kiểm tra lại diện mạo của mình, hiếm hoi lắm hôm nay tôi mới mặc một chiếc váy dài chấm đất màu trắng, tóc búi gọn sau gáy, dáng vẻ chắc hẳn rất đoan trang, chẳng có chỗ nào không thỏa đáng.
Có lẽ cậu ta cảm thấy tôi hơi mất tự nhiên, cuối cùng cũng cười, nói: “Tớ thật không ngờ được, hóa ra Tần Tú Nghiên cũng có lúc trở thành thục nữ.”
Tôi liếc cậu ta một cái, cũng không khách sáo, nói: “Vậy còn cậu, Giám đốc Chung, cậu cải tà quy chính từ khi nào vậy?”
Cậu ta ung dung gác một cánh tay lên thành ghế, chậm rãi nói: “Có lẽ tại tớ bị lòng ham hư vinh quấy rối. Từ năm lớp Tám tớ đã bắt đầu, vì hay bị thầy giáo nêu ra làm tấm gương cho cả lớp, tớ bỗng nhiên hiểu ra, cũng không gây ra chuyện nữa. Cậu xem, dù hồi nhỏ chúng ta nổi loạn bao nhiêu thì khi lớn lên vẫn luôn quay về quỹ đạo của cuộc sống bình thường, bằng không sẽ rất đau khổ. Cậu cũng thế, chẳng phải vậy sao?”
Tôi im lặng không nói, chẳng phải thế sao, có lẽ ở thời điểm đó, từ nhận thức đến trách nhiệm, chúng tôi đều tự tạo cho mình một cái gông xiềng, cho dù nặng nề cũng không đủ dũng khí đễ gỡ bỏ nó xuống. Dần dần, chúng tôi cũng quen với chuyện này, hoàn toàn cắt đứt sự kiêu ngọa trước đây.
“Tôi thực sự không ngờ sẽ gặp lại cậu ở một doanh nghiệp thế này, vốn cho rằng cậu sẽ chọn những công việc như kiểu xử lý giao dịch gì đó…” Tôi nói.