Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này(Full) - Đôi bông tai bị lãng quên
Ở công ty, Nhậm Vĩ đang giúp Trương Đình sửa một chậu cây năng lượng mặt trời. Chậu cây này có hình quả táo, dưới đáy có đặt một tấm pin năng lượng mặt trời, có thể hấp thu năng lượng khiến cho hai chiếc lá màu xanh biếc trên quả táo luôn nằm ở thế cân bằng, rồi tùy theo mức độ mạnh yếu của ánh sáng mà chuyển động xoay tròn.
Thứ đồ chơi này tiêu tốn của Trương Đình năm mươi đô, nhưng không may hôm nay bị chồng cô ấy làm rơi ở trong xe nên không còn nhạy nữa, Trương Đình liền mắng anh chồng một trận rồi mang đến công ty nhờ kỹ sư sửa giúp.
Đáng thương cho Nhậm Vĩ chỉ quen sửa chửa những loại máy móc lớn, bây giờ quay ra sửa thứ đồ chơi bé nhỏ này thì quả là không biết làm thế nào. Sau một hồi ngẩn ngơ, anh ta quyết định sẽ bắt đầu từ bước cơ bản nhất- tháo máy, cái này cũng giống khi máy tính của chúng ta đang chạy mà bị chết máy, phản ứng bản năng là tắt đi tồi khởi động lại.
Tôi thì chẳng coi trọng tay nghề của Nhậm Vĩ lắm, ngược lại, Trương Đình lại rất yên tâm, thể hiện một cách trọn vẹn thái độ “dùng người thì không được nghi ngờ”.
Buổi chiều khó có khi được rảnh rỗi, tôi lên mạng lang thang một hồi, cảm thấy chán muốn chết, tâm tư lại bắt đầu hoảng hốt.
Sau khi tranh cãi với Chung Tuấn Hải ở Lục Nhân Các hồi tuần trước, cậu ta càng không chủ động tìm tôi. Công ty rộng lớn, lại không làm cùng bộ phận, nếu có ý định tránh né thì thực sự có thể cả đời không qua lại với nhau. Vậy là tôi càng xác định sự phỏng đoán về lời “cầu hôn” của cậu ta hôm đó chẳng qua chỉ là lời nói đùa ấu trĩ mà thôi, nhưng trong lòng tôi lại bị khuấy động không thể bình tĩnh được.
Con người kỳ lạ như vậy đấy, khi được gặp người ta thì ngại bị người ta làm phiền, đến khi bên tai yên tĩnh rồi thì trong đầu lại thường xuyên xuất hiện hình bóng của cậu ta, có lúc thì đứng đắn, có lúc lại hài hước. Điều này đến một cách bất ngờ, xua đi cũng không được, y như bị trúng độc vậy.
Tôi không thể tĩnh tâm để điều khiển những suy nghĩ của mình.
Bắt đầu từ khi gặp lại, tôi đã phân chia ranh giới với Chung Tuấn Hải, cố gắng giữ khoảng cách, tiếc rằng lại liên tục bị cậu ta quấy nhiễu, làm phiền, chọc cho tôi lúc tức lúc giận, muốn ngừng mà không ngừng được, như hôm nay nghĩ lại, đặt tay lên ngực tự vấn, tôi thực sự vẫn như dòng nước bị chặn, không thể chảy tiếp ư?
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng, chuyện tình cảm hai năm trước khiến tôi rơi vào tình cảnh “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, mặc dù đã bình tâm lại nhưng tôi tuyệt đối không muốn lại bước vào vũng lầy khác. Chuyện gì là đau khổ nhất đây? Chính là mỗi thời khắc đều phải đoán tâm tư của người mình để ý.
Tôi không đoán được tâm tư của Chung Tuấn Hải, tôi cũng không tin cậu ta là người có thể yêu ai sâu đậm, những lời nói oán hờn của Ôn Tịnh khi đó đã khắc sâu trong lòng tôi, thích thì sao chứ, hai người họ vẫn ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, kết quả chẳng phải vẫn là vô tật mà chấm dứt đó sao?
Chung Tuấn Hải thích chơi và cũng rất biết cách chơi, nhưng tôi thì không thể điên cùng cậu ta được, cuối cùng, còn lại mình tôi với một trái tim chằng chịt những vết thương, kết cục như thế tôi tuyệt đối không cần. Huống hồ, cho dù cậu ta thực sự có ý với tôi thì giữa chúng tôi cũng bị ngăn cách bởi Ôn Tịnh, cũng không phải tôi cố chấp, chỉ là một ngày nào đó rồi sẽ phải trả giá, tôi cần suy nghĩ xem cái giá phải trả có đáng hay không.