Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này(Full) - Chúng ta có thể kết hôn bất cứ lúc nào
Việc Trương Đình nghỉ sinh thực sự có ảnh hưởng không nhỏ tới công việc của tôi, hay nói cách khác, lượng công việc của tôi tăng lên một cách đáng kể, dù sao cô bé thực tập sinh cũng chỉ làm được mấy công việc tạp vụ lặt vặt mà thôi.
Một buổi sáng, Tiểu ngô ở văn phòng Thượng Hải gọi điện thoại cho tôi, giọng nói vô cùng dễ thương. Tôi cũng nói chuyện bằng giọng thản nhiên, dí dỏm nhưng cũng không khỏi đề phòng ý đồ thực sự của cô ấy. Quả nhiên, chưa quá năm câu cô ấy đã nói đến chuyện chính.
“Tú Nghiên, newsletter (*) của tháng Năm vốn do Trương Đình làm, bây giờ đành phiền chị phụ trách một thời gian thôi.”
(*) Tiếng Anh nghĩa là: thư tin tức.
Tôi cười hì hì, nói: “Chị đang chờ em đây.”
Đây là một lĩnh vực hoàn toàn mới đối với tôi, biên tập tạp chí điện tử cơ dấy, xem ra tôi trở thành người vạn năng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tiểu Ngô không ngừng lải nhải, giảng giải tỉ mỉ cho tôi, cuối cùng, tôi chốt lại một câu: “Như vậy tức là, chị chẳng qua chỉ là người thu thập thông tin, sau khi tìm kiếm đủ thông tin thì gửi cho bên biên tập là được chứ gì?”
“Cũng có thể nói là như vậy.”
Tôi kìm thấp giọng, nói: “Đó là một công việc vô cùng đơn giản, phiền cô lần sau đừng có tìm tôi nữa.”
Tiểu Ngô cười vẻ rất khoái chí, sau đó mới nói: “Cũng không đơn giản như vậy đâu.”
“Thế tức là sao?”
Tiểu Ngô trầm ngâm một lát, nói; “Nội dung của mỗi bài không phải là những thông tin dễ tìm, nhất là chuyên mục “Điểm tin thời sự”, nếu chẳng may không có người gửi ban thảo thì chị chỉ còn cách là tự viết thôi.”
Tôi nhắm mắt, lẽ ra phải sớm đoán được đây là trò “củ khoai nóng gắp bỏ tay người” mới phải, đành bất đắc dĩ, nói: “Xin em lần sau đừng có dài dòng như vậy, cứ nói thẳng vào vấn đề chính là được rồi.”
Tiểu Ngô lại cười sung sướng. Chúng tôi mặc dù không gặp nhau thường xuyên nhưng cũng đã hợp tác khá nhiều, hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhau, tình cảm cũng rất tốt, cho nên khi nói chuyện khó tránh khỏi có chút tùy tiện.
Nói xong chuyện công việc, cô ấy lại hỏi: “Chị đi thăm Trương Đình chưa? Hai hôm trước chị ấy đăng ảnh con trai, trông thằng bé lanh lợi lắm.”
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, Trương Đình sinh con cũng được gần nửa tháng rồi, vậy mà tôi ngoài một cuộc điện thoại hỏi thăm thì chưa từng đi thăm hai mẹ con bọn họ, một mặt vì dạo gần đây công việc của tôi quá bận rộn, mặt khác cũng vì lo lắng chuyện cá nhân, vì vậy mà chẳng có tâm trạng để nghĩ tới điều gì nữa.
“Dạo này chị bận quá, đang định thứ Bảy tuần này đi” Tôi nhanh chóng lên kế hoạch rồi bát giác nói thành lời.
Hiếm có thứ Bảy nào mà cả tôi và cth đều được rảnh rỗi, anh liền kiên quyết kéo tôi đi tập thể dục, nhưng nói mấy lần, tôi đều tìm cớ thoái thác.
Đối với chuện tập thể dục, tôi không để ý lắm, mà cũng không có hứng thú, cùng lắm thì chỉ đặt một tấm thảm trước ti vi ở trong phòng rồi tập yoga, hoặc có khi nào rảnh rỗi thì chơi bóng bàn với ai đó ở phòng tập thể thao của công ty, nên vì trình độ thuộc vào hàng dở tệ nên chỉ sau mấy hiệp tôi đã tự động trở thành cổ động viên đứng ngoài xem người khác thi đấu.