Duyên Kiếp Trước Nợ Kiếp Này(Full) - Cá hoàng hoa lẩn trốn
Sau Tết Dương lịch, thời khắc “thay bánh xe” kích động lòng người cuối cùng cũng đến. Cả buổi sáng tôi và Tiểu Đường tới hiện trường làm “hồng nhạn truyền thư” giữa hai chuyên gia người Mỹ và một nhóm người Trung Quốc.
Khi chính thức di chuyển những chiếc máy đó, Lão Phạm dùng một cây gậy, dặt dưới đáy của chiếc máy rồi chọc đông chọc tây một hồi, khiến tôi và Tiểu Đường phải đau tim mà hét lớn: “Nhẹ tay thôi! Cần thận đấy!”
Lão Phạm đưa ra phương án nào cũng bị Tiểu Đường bác bỏ, cuối cùng nổi cáu: “Các cô cậu sang chỗ mấy người da trắng kia hỏi cho rõ ràng xem, rốt cuộc phải làm thế nào?”
Tiểu Đường đành phải đi xin ý kiến của chuyên gia. Hai kỹ sư người Mỹ lập tức di tới, cầm lấy cây gậy, chọc xuống gầm chiếc máy đó rồi gõ gõ một hồi. Lão Phạm đang trợn mắt há miệng lập tức nổi lên tinh thần dân tộc. “Tôi nói cho cậy nghe này Tiểu Đường, đây chính là các cậu không đúng. Bọn họ làm mạnh tay như vậy mà cậu chẳng dám nói năng gì, còn chúng tôi mới chạm nhẹ vào cái máy mà cậu đã bắt bẻ, vặn vẹo!”
Tiểu Đường cười hì hì. “Lão Phạm, đây cũng là tôi nghĩ cho anh mà. Nếu bọ họ làm hỏng cái máy, không cần nhiều lời bắt bọn họ đền là xong, còn nếu anh đập vỡ vỡ cái máy, chẳng lẽ tôi lại đi tìm anh đòi ba, bốn nghìn tệ, quay di quay lại bắt anh đền mấy triệu đô la thì thật sự không đáng đâu.”
Lão Phạm vẫn không can tâm, nói: “Kể cả như vậy thì cậu cũng không thể mặc kệ bọn họ mà làm giảm uy phong của mình được. Tối xấu gì thì cũng phải nói bọn họ vài câu chứ!”
“Được!” Tiểu Đường gật đầu rồi không nhiều lời nữa, đi về phía hai người Mỹ kia huyên thuyên một hồi. Hai người Mỹ liếc cậu ta một cái rồi tiếp tục làm việc, vẫn cầm cây gậy gõ vào cái máy mà chẳng hề nhẹ tay hơn.
“Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói với bọn họ rồi nhưng bọn họ không nghe, tôi cũng chẳng còn cách nào.” Tiểu Đường buông tay vẻ bất lực.
“Còn chúng tôi thì cậu nói gì thì là như vậy.” Mặt Lão Phạm méo mó, thực sự là quá mất mặt.
“Ai bảo tôi nói gì tôi đều nói, mọi người nghe thấy cả rồi còn gì!” Tiểu Đường cười ha ha.
Tôi vội vàng quay người đi để che giấu nụ cười không kịp thu lại.
Tiểu Đường vừa cười vừa vỗ lên bờ vai đang cứng đờ của Lão Phạm. “Được rồi, đừng có xả giận lên tôi nữa. Chúng ta đều là người Trung Quốc, người Trung Quốc đúng là làm trò cười cho mấy người nước ngoài kia rồi!”
Sếp còn suốt ruột hơn chúng tôi, cứ cách nửa tiếng lại gọi điện hỏi thăm tình hình. Tôi thành thật nhận điên thoại thông báo cho anh ta tình hình thực tế ở hiện trường, cuối cùng còn trấn an tinh thần đang vô cùng nôn nóng của anh ta.
Cuối cùng thì sự nghiệp vĩ đại này cũng được hoàn thành một cách thuận lợi vào lúc hai giờ chiều.
Sếp tôi rất vui mừng, hào phóng nói, khi nào có thời gian thích hợp, anh ta sẽ chiêu đãi những người có công trong hạng mục lần này một bữa ra trò. Địa điểm, chi phí đều do tôi tính toán, quyết định. Tôi biết rõ tại sao anh ta lại giao cho tôi làm công tác chủ trì này, chẳng qua vì anh ta hiểu rất rõ con người tôi, biết tôi nhát gan không dám làm bừa.