Dừng Tay Đi, Bệ Hạ - Đại Phi - Chương 34: Để Bổn vương ôm một cái cũng không được sao?
- Metruyen
- Dừng Tay Đi, Bệ Hạ - Đại Phi
- Chương 34: Để Bổn vương ôm một cái cũng không được sao?
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Về sau Nhiễm Diên mới biết được rằng, Vệ Hằng và Quý Thịnh từng là bằng hữu, huynh đệ tốt của nhau. Năm đó khi Chu Vũ Vương lâm triều, từng hạ lệnh cho chư quốc đưa Công tử đến Phán cung nghe học, hai người bọn họ vừa gặp đã thân. Thế nên ngay lúc Vệ quốc nội loạn, việc Vệ Thái tử chọn gửi thư cho Yến quốc xin giúp đỡ cũng không có gì quá khó hiểu.
Quả nhiên không đến mấy ngày sau tin tức liền truyền tới, Vệ Thái tử ngày đêm buôn tẩu hướng Yến quốc mà đến.
Lúc đó Nhiễm Diên đang ở trong Trường Hoa Điện nghe hát. Thời tiết càng lúc càng thêm nóng, thế nên váy áo trang phục rườm rà nay đã được đổi thành đơn giản, nhẹ nhàng hơn. Bộ cung phục làm lộ ra hơn phân nữa xương quai xanh trắng nõn, cùng với bộ ngực sữa lấp ló, một đường chạy dọc từ cần cổ thon dài đến hai vú đẫy đà phá lệ vũ mị quyến rũ.
Quạt lông trong tay nhẹ phe phẩy, ca cơ phía trước cũng đã hát xong một khúc.
“Không tồi, ban thưởng!”
“Tạ ơn phu nhân!” Vệ Nhu vui vẻ quỳ lại, sau khi đứng lên, lại ngập ngừng nhìn về phía mỹ nhân đang lười biếng nằm nghiêng người, nhẹ nhàng nói: “Không biết nô tỳ có thể xin phu nhân ban thưởng thứ khác được không?”
Nhiễm Diên nhướng mày, ánh mắt kiều diễm nhẹ nhàng lả lướt trên những họa tiết của cánh quạt, rất có hứng thú mà ừ nhẹ một tiếng, đại khái là muốn Vệ Nhu tiếp tục nói.
“Nô tỳ nghe nói Vệ Thái tử đã chịu khổ cực mà đào thoát đến Yến Quốc, cầu xin phu nhân khai ân, cho nô tỳ được hầu hạ bên cạnh ngài ấy ạ!”
Thanh âm vốn là kiều uyển, dưới tình thế cấp bách thế này lại càng lộ ra vài phấn tình ý thấp thỏm. Nhiễm Diên biết nàng ấy rất ái mộ Vệ Hằng, cũng nhớ đến quê hương chính mình, mà hiện tại nô tỳ hầu hạ cũng không thiếu, Nhiễm Diên hiển nhiên cũng không có ý cự tuyệt.
“Vậy…”
“Đại Vương đến!”
Lời còn chưa nói, một thân ảnh ăn mặc vương bào uy nghi liền tiến bước vài, cùng với những tiếng nện bước trên sàn nhà là tiếng nói trầm thấp. Là người biết thức thời, Nữ Âm lập tức mang theo toàn bộ cung nhân lui ra ngoài.
“A Diên.”
Thanh âm réo rắt, vui vẻ theo thân ảnh đó tiến tới. Hắn một phen bế Nhiễm Diên lên, cánh tay hữu lực xuyên qua bộ váy vân sa ánh trăng dài, ôm lấy hai chân nàng.
“Để ta xuống!”
Nhiễm Diên chịu không nổi nhất chính là bộ dáng Quý Thịnh thế này, bị hắn dễ dàng chế trụ vì thế nàng căn bản không thể thoát ra được, thân mình mềm mại cứ thế tùy ý giãy đạp trong lòng ngực hắn. Nàng cực kỳ tức giận.
Cắn cắn lỗ tai đang ửng đỏ của nàng, nhìn đến bộ dáng tránh né của Nhiễm Diên, hắn cười lớn, ánh mắt lãnh lệ hiên ngang được thay bằng sự ôn nhu, thâm tình: “Để Bổn vương ôm một cái cũng không được sao?”
Nhiễm Diên giận dỗi không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nằm im trong cái ôm của hắn. Không biết vì sao, nàng có chút sợ hãi Quý Thịnh mỗi khi hắn mặc vương bào, cho dù là miệng đang nở nụ cười mỹ lệ như thế nhưng đối với nàng nó lại rất kinh khủng, đáng sợ.