Dừng Tay Đi, Bệ Hạ - Đại Phi - Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
Editor: Kua Kua
“Buông ta ra! Cơ Thịnh! Cơ Thịnh!”
Đi đi rồi cũng đến nơi sâu nhất trong vườn hoa anh đào, Nhiễm Diên sau một hồi giãy giụa mệt mỏi thì bị Quý Thịnh thả xuống dưới một tàng cây, ngã người trên lớp hoa anh đào dày đặc. Ngay lúc nàng vừa nằm xuống, mùi hoa thanh mát thoáng vờn quanh chóp mũi.
“A, tại sao ngươi lại quăng ta như thế…”
Nhiễm Diên tức giận không thôi, may mà nàng ngã xuống cũng không đau lắm. Vất vả lắm mới ngồi dậy được thì lại bị Quý Thịnh kia cười tà mị một cái rồi đè nàng xuống, thân hình như núi cao vạn trượng kia của hắn ngã xấp trên thân hình nhỏ bé của nàng, quả thực là để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Ngươi, ngươi cởi váy ta ra làm gì? Cái tên này!”
Bộ váy sam hoa lệ trên người hỗn độn, giống như một con mèo nhỏ nhếch nha nhếch nhác, nàng bất lực giãy giụa dưới thân Quý Thịnh. Mắt thấy một thân váy lụa dài bị hắn cởi ra dễ dàng như thế, nàng biết hắn chuẩn bị làm gì rồi.
Cái tên biến thái chết tiệt này, ban ngày ban mặt thế mà hắn lại dám chơi trò đánh dã chiến với nàng!
“Bộ dáng đỏ mặt của A Diên thật xinh đẹp, ngoan chút đi nào, ta nghe nói đánh dã chiến bên ngoài thế này cũng có thú vui riêng, chúng ta cùng thử xem đi.”
Hắn cười lên dị thường tuấn mỹ, hai mắt tỏa sáng như sao trời lộng lẫy, khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong tuyệt dịu, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều là bá đạo đến cực điểm, tràn ngập dã tính. Hắn chế trụ con mèo nhỏ đang quậy phá dưới thân, kéo tà váy rườm rà của nàng xuống, đem hai tay nghịch ngợm của nàng để lên cao đầu rồi cực kỳ thuần thục mà trói lên gốc cây anh đào, động tác giống như lúc hắn cột tay nàng vào thành giường.
Nhiễm Diên thật chán nản, biết hắn là đang cố ý trừng phạt nàng, hiện giờ tư tưởng phóng thoáng, loại đánh dã chiến như thế này được xem như là một loại tình thú lãng mạn. Ngẩng đầu nhìn tên Quý Thịnh đang cực kỳ hứng thú muốn trải nghiệm, nàng thật đúng một cước đem hắn đá văng đi.
Nhưng thật đáng tiếc, nàng không có cái can đảm kia. Chỉ có thể để mặc cho hắn đem nàng trói chặt lại, may mà ở nơi này ít người lui tới, thế nên sẽ không cần lo lắng bị người khác bắt gặp.
Khung cảnh rừng đào như mưa sôi nổi, như ảo mộng huyền bí, như nơi thiên đình bí cảnh. Nhiễm Diên si ngốc mà nhìn, bỗng nhiên bị Quý Thịnh dùng một chiếc khăn màu đen che lại ở hai mắt, xung quanh một mảnh hắc ám, chỉ có mũi hương hoa đào thoang thoảng lướt qua cánh mũi.
“Không cần, mau gỡ xuống cho ta!”
Cái cảm giác không nhìn thấy thứ gì thế này thật khó chịu, tựa như những thứ xung quanh mình đều trở nên nguy hiểm cực độ, nàng hoảng sợ mà kêu lên, nhưng bên tai lại văng vẳng lên tiếng xột xoạt của quần áo bị cởi ra.