Dừng Tay Đi, Bệ Hạ - Đại Phi - Chương 19: Hắn là một người cố chấp, bá đạo!
Editor: Kua Kua (Ái Vũ) – Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad kuakua123.
Giờ phút này cả người Nhiễm Diên không ngừng run rẩy, cổ tay thì bị Quý Thịnh mạnh mẽ bóp chặt. Lửa giận và sự yếu ớt tràn ngập trong lòng nàng, nhìn một bên mặt bị tát của hắn, nàng hoảng sợ mà thở dồn dập, tay trái đỏ lên một mảnh, tựa như chảy ra mồ hôi lạnh.
Một cái tát này nàng chưa hề suy nghĩ liền vung ra. Quý Thịnh hơi nghiêng mặt đi, đôi mắt âm u khép hờ, một lát sau mới nghe được tiếng cười nặng nề từ trong lồng ngực hắn phát ra, cười đến cực kỳ đáng sợ.
“Ta, ta…”
Đánh hắn xong, Nhiễm Diên mới từ cơn giận mà tỉnh táo lại. Thậm chí nàng cũng không thể tin được chính bản thân nàng lại dám ra tay đánh hắn, ngây ngốc nhìn khuôn mặt âm u của hắn, muốn nói câu gì đó, nhưng nàng lại phát hiện cổ họng khô khốc, trướng đau, còn có sự sợ hãi bao trùm lấy toàn thân.
Sau đó, Quý Thịnh từ từ xoay mặt lại, bước ra khỏi bóng tối âm u kia, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh sáng không có biểu cảm gì quá đặc sắc. Mắt đen thâm thúy sắc bén, mày kiếm khí phách hiên ngang khẽ nhếch lên. Hắn nhìn thoáng quá Nhiễm Diên đang sợ hãi run rẩy, hắn chợt bóp lấy cổ nàng nhấc lên, hai chân nàng trực tiếp rời khỏi mặt đất.
“Nói, nàng là của ta.”
Thanh âm của hắn lạnh lùng không có một tia dịu dàng, đây mới là chân chính Quý Thịnh, một người thô bạo tàn nhẫn yêu thích giết chóc. Thân hình của hắn cao to mạnh khỏe, không cần dùng sức cũng có thể nhấc Nhiễm Diên lên. Trong tay hắn là hình ảnh hoảng sợ hoảng hốt của nàng, chỉ cần hắn dùng thêm chút lực nữa, cái nữ nhân làm hắn điên cuồng say mê này sẽ ngay lập tức biến mất vĩnh viễn.
Cho dù là gần kề cái chết, Nhiễm Diên vẫn xinh đẹp như cũ, khuôn mặt dần dần trắng bệch vì thiếu máy, cần cổ mảnh khảnh bất lực vặn vẹo trong tay hắn.
“Ta, ta là… Là của ngươi.”
Cuối cùng, nàng vẫn khuất phục trước hắn. Ngay trước khi cổ nàng bị bẻ gẫy, hắn mới bình tĩnh mà buông nàng ra. Thoáng chốc được tiếp xúc với không khí, nàng sặc mà ho không ngừng, vô lực mà quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt nước mũi tràn mi.
Hắn xém chút nữa đã giết nàng.
Quý Thịnh từ trên cao nhìn xuống nàng, nhìn đến thân thể run rẩy cuộn tròn lại của nàng, nhìn cần cổ tuyết trắng được che lấp sau mái tóc dài hỗn độn, nhìn đến những vết hằn đỏ do tay hắn vừa mới gây ra. Dưới ánh sáng như ban ngày, nhìn thấy mà sợ hãi.
“A Diên, nàng không nên chọc giận ta.”
Dứt lời, hắn đưa tay ra muốn đỡ nàng dậy. Bàn tay mạnh mẽ cường tráng kia còn chưa chạm đến thân mình của nàng, nàng liền bất an mà tránh né hắn. Quý Thịnh khẽ nhíu mày, nở nụ cười chua xót, rồi phất tay áo rời đi. Bóng dáng uy nghiêm khí phách kia trong giây lát biến mất ở đại điện.
Hắn vừa rời đi, Nữ Âm đang chờ bên ngoài vội vã tiến vào, nhìn đến Nhiễm Diên ngồi rạp trên mặt đất, hiển nhiên đã ấy đã bị dọa không ít.