Dừng Tay Đi, Bệ Hạ - Đại Phi - Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này đều là của ta!
- Metruyen
- Dừng Tay Đi, Bệ Hạ - Đại Phi
- Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này đều là của ta!
Editor: Kua Kua (Ái Vũ) – Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad kuakua123.
Đây là lần đầu tiên Nhiễm Diên dùng thiện cùng với Quý Thịnh. Thời kỳ Xuân Thu vẫn còn chưa có bàn tròn, dùng cơm đều là án kỉ, hai người cùng nhau ngồi quỳ xuống đất. Eo Nhiễm Diên thì lại rất đau, nàng lười biếng mà đỡ đỡ lưng, không có tâm trạng ăn uống.
Người thời đại này rất trọng dáng vẻ, Quý Thịnh lúc này đã thay một bộ vương bào mới, ưu nhã mà ngồi đó. Tư thế vén tay áo cầm đũa có thể nói là cao quý đến cực điểm, đôi mắt đen lúc này đã tiêu tán đi ngọn lửa tình dục, chỉ còn lại sự thâm sâu, lạnh lùng. Đem một ít cá đặt vào đĩa trước mặt Nhiễm Diên, trầm giọng cười nói:
“Ăn chút đi.”
Miếng cá được thấm chút nước sốt, nhìn qua có vẻ rất ngon, rất mỹ vị. Nhưng Nhiễm Diên lại không thích loại thức ăn tươi sống này, uể oải lắc lắc đầu, tóc mây thướt tha bay lên, trang sức trên đầu nhẹ rung lắc, mày liễu duyên dáng xinh đẹp nhẹ nhíu lại.
Quý Thịnh chậm rãi buông đũa xuống, vươn bàn tay to ra xoa xoa vòng eo của nàng, trong cặp mắt lạnh lẽo, độc đoán kia thoáng hiện lên tia nhu tình.
“Khó chịu lắm không? Mới vừa rồi nàng còn quấn lấy ta…”
Còn chưa nói xong, Nhiễm Diên đã trừng mắt liếc hắn một cái. Lúc buổi sáng, nơi tư mật phía dưới càng thêm đau nhức, khó chịu hơn gấp vài lần, may mắn có tay hắn xoa bóp, dùng lực vừa phải thì nàng mới cảm thấy đỡ một chút. Thật ra, nàng đúng là rất sợ hãi Quý Thịnh, và cả hung khí giữa hai chân hắn nữa.
“Mẫu hậu gọi nàng đi Trường Nhạc Điện làm gì thế?”
Hắn giống như vô tình mà hỏi một câu, mắt Nhiễm Diên hơi nhướng lên, đùa nghịch trang sức đang rũ xuống bên tai, chán nản nói: “Đại Vương đây là biết rõ rồi mà còn cố hỏi ư?”
Thanh âm kiều mị có chút vô lực này vào trong tai Quý Thịnh liền như một sợi lông vũ, mềm nhẹ, tinh nghịch mà đùa bỡn lòng hắn, bàn tay đang xoa bên hông nàng bỗng nhiên dời xuống một ít.
“Mẫu hậu là người như thế đó. Nàng nếu như biết ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Còn về phần Tiêu Tự kia… Nàng cũng đừng có mơ tưởng gì với nàng ta nữa.”
Quý Thịnh không phải tên hèn nhát Trọng Tuyên kia, hắn dù bị dồn ép đến bức đường cùng vẫn có thể xoay chuyển cục diện, trở về kinh thành lên ngôi Yến Vương. Việc này đã đủ chứng minh thủ đoạn của hắn, trong khoảng thời gian này hắn đã tiếp nhận hết mọi quyền hành, việc hậu cung lúc trước không có việc gì là hắn không biết.
Nhiễm Diên cười nhạo một tiếng, trong mắt dâng lên ý khinh miệt, trào phúng. Câu cuối cùng kia của hắn rõ ràng chính là muốn cảnh cáo nàng.
“Nếu như ta không nghe lời, chẳng lẽ Đại Vương cũng muốn gọi người tới chặt tay của ta?”
Ngữ khí của nàng vừa xa cách, vừa lạnh lùng. Quý Thịnh chậm rãi thu tay lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng có thêm vài phần sắc bén: “Làm sao, nàng muốn tiếp tục gây gổ với bổn vương nữa à?”