[Drop][Xuyên Nhanh Nữ Phụ] Nam Thần, Chọc Người Nghiện! - Chương 6 - 10
Thế giới thứ nhất: Tàn phế tiểu thư.
Chương 6:
Những ngày này, Tô Quỳ theo thường lệ đến chỗ lão phu nhân tranh thủ trau dồi tình cảm. Cũng không ngờ lại gặp được một nam nhân có khuôn mặt thanh tú, ước chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.
Khuôn mặt hắn nghiêm trang, mắt không liếc không ngó, bước chân vội vàng không ngừng, đi một đường về phía trước, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của Tô Quỳ.
Tô Quỳ âm thầm cười khổ, trai tráng trong phủ cỡ tuổi này đại khái chỉ có một mình đại ca ruột thịt Phùng Tranh của nàng ta. Cũng không biết Phùng Yên Nhiên sống như thế nào mà ngay cả đại ca ruột thịt cũng ghét bỏ.
Tuy rằng Phùng Tranh mặt không đổi sắc nhưng thật ra ánh mắt sớm đã không biết khi nào mà lặng lẽ bay về phía trên người muội muội ít nhiều. Mặc dù hắn rất phiền chán tính cách kì quái của muội muội. Nhưng nói thế nào cũng là cùng một mẹ sinh ra, không đau lòng thì chính là nói dối.
Nhưng mà nếu hắn mở miệng dò hỏi, không chừng lại sẽ bị cô châm chọc mỉa mai. Vì vậy định vòng qua cô đến phòng lão phu nhân thỉnh an. Lại vô tình thấy cô chậc lưỡi cười khổ, con ngươi hắn hơi dao động, khóe mắt ẩn ẩn lóe sáng.
Lập tức bước chân ngưng lại, giống như có vật nặng đè lên, cuối cùng cũng đứng yên không nhúc nhích. Phùng Tranh bất đắc dĩ thở dài, “Đây là lại làm sao?”
Ánh mắt Tô Quỳ sáng lên, khuôn mặt nho nhỏ ủy khuất lại càng thêm xinh đẹp, cái mũi vừa nhíu, mang theo tiếng khóc nhút nhát sợ sệt hỏi, “Ca ca…… Ca ca rất ghét Yên Nhiên phải không?!”
Phùng Tranh chấn động, Yên Nhiên đã bao lâu không gọi mình là ca ca rồi?
“Này……” Hắn vốn muốn mở miệng an ủi, bỗng nhiên lại nghĩ đến trước kia Phùng Yên Nhiên vô số lần giở trò đùa dai, cùng với hành động ác ý cười nhạo. Muốn nói lời an ủi gì đó bỗng nhiên nghẹn lại ở cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói nên lời.
Vì thế hắn dứt khoát câm miệng, lạnh mặt tiếp tục đi về phía Phúc Trăn Viện.
Sắp đến bên người, vạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ trắng noãn như ngọc nắm lấy.
“Buông ra!”
“Không!” Tô Quỳ quật cường, “Hôm nay ca ca không nói thật cho ta biết, ta tuyệt đối không buông tay!”
Bà tử bên cạnh đồng thời kêu rên trong lòng, Đại tiểu thư cùng Đại thiếu gia lại cãi nhau!
Phùng Tranh thấy buồn bực, Phùng Yên Nhiên vô cớ gây rối như vậy, một phen xé vạt áo, mở miệng lạnh lùng nói: “Đúng! Ta ghét ngươi!”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi, chỉ để lại mình Tô Quỳ ngơ ngác nắm chặt một mảnh vải nhỏ.
Sau một lúc lâu đột nhiên quay đầu rống giận về hướng Phùng Tranh, “Đúng đúng đúng, ta rất đáng ghét, ta khiến người khác chán ghét. Mẹ không còn nữa! Cha ghét bỏ ta! Hiện giờ ngay cả ca ca cũng ghét ta! Ta còn sống để làm gì nữa! Dứt khoát chết là xong hết mọi chuyện!”
Cách Phúc Trăn Viện không xa có hồ sen nhỏ. Hiện giờ đang giữa hè, nước trong hồ sen lăn tăn, trong suốt, từng cánh sen yểu điệu lượn lờ đang nở rộ.