[Drop][Xuyên Nhanh Nữ Phụ] Nam Thần, Chọc Người Nghiện! - Chương 151 - 152
Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Chương 21
Tòa nhà JK, bên trong văn phòng giám đốc tầng cao nhất.
Ánh dương sáng ngời chiếu lên toàn bộ văn phòng làm nó trở nên sáng sủa rực rỡ. Tần Triệt tựa người trên ghế làm việc, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng, không nói một lời mà nhìn màn hình di động.
Thư kí Mạc Châm Ngôn mặc một bộ tây trang màu đen, cũng cùng một vẻ nghiêm túc đang đứng trước bàn công tác cách đó không xa.
Anh ta cho rằng BOSS đang làm quyết định trọng đại gì đó, thần sắc chuyên chú như thế nhịn không được ngay cả hô hấp của anh ta cũng nhẹ vài phần, lẳng lặng chờ đợi BOSS phân phó.
Mà anh ta vốn cho rằng BOSS đang làm chuyện khó lường nhưng ngược lại lúc này trên màn hình di động —
Rõ ràng là Weibo ngắn gọn đến giận sôi của bản thân hắn, ngay cả hình cái đầu cũng là hình được cài đặt sẵn khi vừa mới đăng kí.
Tần Triệt mày kiếm nhăn lại, định đánh chữ định nghĩa, muốn lựa một tấm ảnh chụp của mình đăng lên. Nhưng lại phát hiện, album trong di động ngoại trừ một tấm ảnh có một cô gái có lúm đồng tiền như hoa đang mặc đồ cổ trang, thì ngược lại không tìm thấy tấm ảnh nào khác.
“…”
Xoa bóp ấn đường, Tần Triệt có chút bực bội ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện tay Mạc Châm Ngôn vẫn còn chéo lại để trước bụng, an tĩnh cung kính chờ đợi.
Tần Triệt nhíu mày, “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
“Hả?” Mạc Châm Ngôn đẩy đẩy mắt kính, vô tội mà chớp chớp mắt, BOSS có ý gì thế? “Ngài… không có phân phó gì khác sao?”
Tầm mắt không chút để ý nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, Tần Triệt thầm nghĩ, mình có nên yêu cầu đổi một người trợ lý khác không nhỉ?
Là một trợ lý mà không thể lĩnh hội tốt tư tưởng của hắn, thì có ích lợi gì?
Tần Triệt nghĩ như vậy nếu để Mạc Châm Ngôn theo hắn cũng gần 5 năm mà biết, phỏng chừng sẽ oan ức mà ôm lấy đùi hắn khóc kêu: Ngài kia ý tưởng luôn thay đổi thất thường, mà tôi chỉ là người thường làm sao có thể đoán được hết?
Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại đến việc Mạc Châm Ngôn nhìn sắc mặt của Tần Triệt. Vừa thấy có biến, vội vàng giương lên khuôn mặt tươi cười theo chức nghiệp, pha trò nói: “Là do tôi nghĩ sai rồi, BOSS hẹn gặp lại!”
Nói xong xoay người liền muốn chuồn đi.
“Từ từ!”
Giọng nói trầm thấp từ tính như đàn violon ở sau người nhàn nhạt vang lên, Mạc Châm Ngôn đưa lưng về phía Tần Triệt, trên mặt nhăn lại thành một đoàn, không tiếng động hô to: Xong rồi xong rồi, xem ra tiền thưởng tháng này sắp giữ không nổi!
Quay đầu lại khuôn mặt không hề hiện ra biểu cảm kia, cười như xuân phong. Chỉ có thể nói người có thể ở bên Tần Triệt, thì đó cũng không phải là người thường, dù sao thì cũng coi như là bán tiên đi.