[Drop][Xuyên Nhanh Nữ Phụ] Nam Thần, Chọc Người Nghiện! - Chương 136 - 140
Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Thế giới thứ 4: Ảnh hậu
Chương 6
Yên Vũ Dao quay chụp cổ phong đã nhiều năm, các fan chỉ nói cô chụp ảnh đều cảm giác ra phong vị cổ xưa, nhưng không biết trong lòng cô vẫn luôn có một tiếc nuối.
Làm một người tôn sùng cổ phong, thích nhiếp ảnh, nhưng trước sau lại không chụp được ra một bộ ảnh có thể kinh diễm chính mình, đáng buồn biết bao nhiêu?
Không hề nghi ngờ, những bức tranh Tô Quỳ gửi tới hoàn toàn kinh diễm đôi mắt cô, cũng làm cô dao động vì vốn dĩ không muốn lại tiếp đơn tử tâm.
Hít một hơi thật sâu, Yên Vũ Dao đột nhiên uống một hớp cà phê, gõ một hàng chữ gửi đi.
Yên Vũ Dao : Họa tác của cô vô cùng khiến người kinh diễm, tiểu thư Giang Nguyên, không biết tôi có may mắn được gặp mặt cô không?
Có họa tác khiến người kinh diễm còn chưa đủ, trừ phi cô ấy còn có vẻ đẹp xứng đôi với cái này, mới có thể làm ra hiệu quả hoàn toàn chấn động.
Đây xem như là đã động lòng? Tô Quỳ khẽ cười, ánh sáng tự tin ở trên mặt cô lóng lánh.
Nguyên ANN: Đương nhiên có thể, ừm, tôi ở Bắc Kinh, là sinh viên năm hai của ảnh nghệ Học Viện Điện Ảnh, không biết ngài có thời gian hay không?
Sau khi nhìn thấy đối phương trả lời là sinh viên ảnh nghệ, vướng bận trong lòng Yên Vũ Dao giảm xuống hơn một nửa. Mọi người đều biết, học biểu diễn, mười người thì có đến tám người dung mạo xuất chúng, mà ảnh nghệ Bắc Kinh, lại là nơi không thiếu tuấn nam mỹ nữ nhất!
Vừa vặn chính là, bản thân cô cũng ở Bắc Kinh, suy nghĩ rồi lập tức trả lời lại.
Yên Vũ Dao : Thật đúng lúc, tôi chính là người Bắc Kinh, vậy đi, ngày mai thì sao? Không biết có được không, chúng ta hẹn gặp ở phố buôn bán Starbucks thì sao?
Trời cũng giúp tôi, chính hợp ý cô.
Ảnh nghệ vẫn luôn cổ vũ sinh viên trải nghiệm nhiều hơn, trong quá trình đóng phim đi tích lũy kiến thức, có một ít sinh viên vì đóng phim thậm chí mười ngày nửa tháng cũng không trở về trường học, vậy nên, thời gian của Tô Quỳ vẫn là vô cùng dư dả.
Nguyên ANN: Có thể, Vậy ngày mai 9 giờ, gặp tại Starbucks!
Yên Vũ Dao : Được.
Sau khi kết thúc đối thoại, Tô Quỳ khép máy tính lại, đem mặt bàn loạn xạ dọn dẹp, cẩn thận cất họa tác vào túi văn kiện, dễ bề bảo tồn.
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, màn đêm cũng đã buông xuống, Tô Quỳ đứng ở trên ban công, ánh sao trên trời cao giống như chạm vào tay.
Triệu Lan San lúc này đem theo cơm hộp từ bên ngoài đi vào, nhìn xung quanh trái phải một vòng không thấy bóng người, “Nguyên Nguyên? Nguyên Nguyên? Người đâu! Tớ đem cơm về cho cậu rồi đây!”
Nghe tiếng Tô Quỳ chậm rãi đi ra, thuận tay cầm lấy hộp cơm vẫn còn tản ra hơi nóng trong tay Triệu Lan San, nói: “Vừa mới ở ban công, mang theo cái gì thế?”