[Drop][Xuyên Nhanh Nữ Phụ] Nam Thần, Chọc Người Nghiện! - Chương 116 - 120
Thế giới thứ ba: Bệnh kiều
Chương 41
Mà Hàn Khinh Âm không có Trì An bảo vệ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bại lộ ra ngoài sáng, cho nên, tất cả rơi vào đường cùng ——
Không, có lẽ là có mưu tính khác, cô ta quyết định đem Tô Quỳ hận thấu xương đẩy ra ngoài, làm kẻ chịu tội thay.
Nhưng mà, Hàn Khinh Âm đại khái cũng không thể nghĩ được, Mộc Khinh Duyên luôn luôn đơn hình chiếc bóng ở trường học, sẽ kết giao bạn bè.
Đây cũng là Hàn Khinh Âm tính lậu một điểm, chỉ cần Tô Quỳ không có bằng chứng chính xác, vừa vặn sau khi ăn xong cơm trưa trở về, ở trước mắt bao người làm mất kẹp tóc.
Hàn Khinh Âm lại không có cách nào tính kế đến cô, ngược lại, còn có khả năng bởi vì một quyết định qua loa này, mà tự vạch trần chính mình.
Dư lại một tấm hình, nó khiến người có cảm giác không thể nuốt trôi, nếu những đống thịt nát đó còn có thể nhìn ra đã từng là người……
Nhưng Tô Quỳ mắt đều không nháy, mặt không đổi sắc xem xong, sau đó, bình tĩnh đem tấm ảnh ném lại trên bàn, khoanh tay trước ngực dựa vào lưng ghế, “Hàn pháp y, tôi nghĩ anh nghĩ sai rồi, ở chỗ này của tôi, anh sẽ không có được bất luận cái tin tức hữu dụng nào, tôi nghĩ, trước khi vào đây, hẳn là có người nói qua với anh rồi nhỉ?”
Lúc Tô Quỳ xem ảnh, Hàn Trần cũng nhìn cô không chớp mắt, không buông tha trên mặt cô dù một tia biểu cảm rất nhỏ.
Nhưng hắn thất vọng rồi, học pháp y nhiều năm như vậy, phụ tu (phụ giúp + tu sửa) tâm lý học, ra trường tới nay chưa có gì mà chưa từng nhìn thấu, cuộc đời này duy nhất bị thua đại khái chính là cô.
Hàn Trần hoàn toàn nhìn không hiểu thiếu nữ ngồi ở đối diện, biểu tình của cô trước sau nhàn nhạt, không hề gợn sóng phập phồng, lúc nhìn đến tấm ảnh hắn đưa, vẫn như cũ không có phản ứng.
Cô gái bình thường gặp được loại tình huống này, không phải tất cả nên bị dọa đến thét chói tai, hoặc là trực tiếp bị ghê tởm đến nôn mửa sao?
Chính là cô ——
Không thể không nói, một cô gái khác lạ như thế, thành công làm Hàn Trần hiện lên hứng thú.
Mọi chuyện càng ngày càng có chút thú vị, rốt cuộc là vốn dĩ chính là cô làm, cho nên mới không kinh ngạc, hay là bởi vì tâm lý mạnh mẽ, căn bản không biết sợ hãi là gì?
Trong lòng gợn sóng phập phồng, trên mặt Hàn Trần lại như cũ như công tử văn nhã, buông tay nói: “Không, tôi cũng không có muốn từ trong miệng cô được đến tin tức gì, trên thực tế, loại chuyện thẩm vấn phạm nhân này, còn không tới phiên một kẻ pháp y như tôi phải làm, hơn nữa, cô là phạm nhân sao?”
“Anh nói xem?” Tô Quỳ hỏi lại, cánh môi hồng nhạt nở nang gợi lên vòng cung xinh đẹp.
Trong ánh mắt trong suốt rõ ràng mắt lập loè giảo hoạt, chớp chớp mắt cười xấu xa.
“A,” Hàn Trần thấp giọng cười khẽ, “Cô đương nhiên không phải.” Lời nói chắc chắn, trả lời không chút do dự.
Khóe môi không chịu khống chế mà nhếch lên, Tô Quỳ nhướng mày cười khẽ, không tỏ ý kiến, “Hửm? Anh liền dám khẳng định như vậy? Không sợ nhìn lầm?”