[Drop] Ánh Mắt Chấp Niệm - Tiêu Lộ - 🐻Chương 11🐻
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Doãn Uyển Du
—————-
Bầu không khí sau câu nói của Lâm Nhiên trở nên vô cùng khác thường, nặng nề, không thể miêu tả.
Giọng của Lâm Nhiên rất êm tai, có thể làm người ta bình tĩnh lại.
Anh nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nhĩ Giáp không phải ở đây, mà ở Vân Nam, hôm đó mưa rất lớn, trên đường không có một ai, lúc tôi đi về nhà trọ thì thấy cậu ấy ngất xỉu ở cuối ngõ.”
“Anh cứu cậu ta.”
“Ừm.” Hầu kết Lâm Nhiên cuộn lên cuộn xuống, tiếp tục nói: “Cô có biết ở trên núi Đại Lương ngoài nghèo đói, còn cái gì không?”
An Diệc Tĩnh lắc đầu, ở trong nhận thức của cô, núi Đại Lương đồng nghĩa với nghèo đói, nghèo đến mức không thể tưởng tượng được, ngoài chuyện này ra cô không biết cái gì khác.
“Ma túy.”
Giọng điệu Lâm Nhiên bình tĩnh “Từ lúc mà bọn họ nếm được sự ngon ngọt do hoa anh túc mang đến, họ đã dấn thân vào con đường không thể quay đầu này, mà khí hậu nở nơi này lại rất thích hợp cho sự phát triển của hoa anh túc, cũng coi như là nguồn thu nhập của bọn họ, Bắt đầu từ cây thuốc phiện, cả làng sử dùng và làm ma túy, sau đó người dân mất dần nguồn lực kinh tế này, nghèo đói ngày càng nhiều, càng nghiêm trọng, kèm theo giao thông kém phát triển và trình độ giáo dục thấp, bọn họ bắt đầu buôn lậu từ Myanmar, đồng thời bệnh AIDS bắt đầu hoành hành từ những người nghiện ma túy, lại càng thêm điên cuồng buôn lậu ma túy để hưởng thụ tài phú đến cuối đời, có phải cô rất ngạc nhiên?”
“Không phải ngạc nhiên.” Trên mặt An Diệc Tĩnh không biểu hiện gì, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Mà là khiếp sợ.”
“Có một câu nói: Bởi vì ma túy, mà núi Đại Lương đều dùng ma túy, bởi vì lạm dụng ma túy, mà núi Đại Lương không thể không buôn lậu ma túy. Chính ở trong vòng tuần hoàn này, mà những đứa trẻ này đã phạm tội, bọn chúng không có cơ hội nhận được sự giáo dục, sống nghèo đói nên khi lớn lên hầu hết bọn chúng lại dấn thân vào con đường buôn bán ma túy này.” Nói đến đây, giọng của Lâm Nhiên giống như thêm sự phẫn nộ.
“Cho nên, Nhĩ Giáp cũng là một thành viên trong số đó?” An Diệc Tĩnh nghe Lâm Nhiên nói nhiều như vậy, cũng hiểu ra.
“Cậu ấy đã từng nói với tôi, tận mắt chứng kiến cha mẹ vì ma túy mà mất đi nhân tính, khi lên cơn nghiện họ đánh đập hai anh em, sau đó vì ma túy mà mất đi tính mạng, hai anh em bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, nhưng cả hai đều là trẻ vị thành niên, làm thế nào để sống được, cho nên Nhĩ Giáp lại đi theo con đường cũ của cha mẹ.”
Lúc Lâm Nhiên cứu Nhĩ Giáp, thấy trên người cậu rất nhiều vết thương, cả cũ cả mới, cũ bị mới che đi, lúc ấy một người bạn của anh là bác sỹ cũng ở Vân Nam, sau khi kiểm tra mới phát hiện trong cơ thể đứa nhỏ này có ma túy, người bạn bác sỹ của anh kiên quyết muốn báo cảnh sát, mà Lâm Nhiên lại muốn chờ đứa bé tỉnh lại để hỏi cho rõ ràng, tại sao bé như thế đã buôn lậu ma túy, là tự nguyện hay bị bắt buộc.