Đột Nhiên Rất Nhớ Anh - Chương 9
Sau bữa tối, một vòng đủ các thể loại đề tài từ trên rừng dưới biển qua đi, Thẩm Vân Trừ lặng lẽ trốn ra ngoài, đi qua vườn hoa tìm Husky mà bà Kiều nuôi để chơi.
Bà Kiều yêu chó, ở nhà cũ nuôi một con Husky, một con chó chăn cừu, và cả một con Teddy.
Thẩm Vân Trừ thích nhất là Husky, ngốc nghếch không hề có lực công kích.
Husky ban đầu vẫn đang nghiến răng, thấy cô đến liền dừng lại chạy vòng quanh chân cô.
Mùa đông ban đêm khá lạnh, Thẩm Vân Trừ cúi cười, ôm Husky xoa lông. Trên tay cảm nhận được độ âm, vô cùng thoải mái, mà đầu nó thì vẫn nằm gối lên khuỷu tay cô không nhúc nhích, đầu lưỡi hà hơi, ngoan ngoãn không thể tưởng tượng được.
Hàng xóm mới của cô ở New York cũng nuôi một con Husky, so với con này thì nhỏ hơn chút, mỗi lần cô qua nhà hàng xóm ăn rình, nó liền thích thú ghé vào đùi cô lăn lộn làm nũng, không sợ hãi gì cả.
Husky vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên phát ra tiếng rên “hừ hừ”, đầu cọ cọ, sau đó liền tránh thoát khỏi tay Thẩm Vân Trừ, chạy đi mất.
Cô thấy kì lạ, đứng dậy đuổi theo.
“Husky.” Gọi tên nó cũng không quay đầu lại.
Đi theo Husky gần một nửa vòng, Thẩm Vân Trừ cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Trình đang ở trong phòng khách không biết cũng ra đây từ khi nào rồi. Anh đứng ở bậc thang nhỏ trong vườn hoa, tay cầm di động, sau đó ánh mắt cô liền bị khóa chặt vào đó.
Trên người anh không có mặc áo khoác.
Cô nhìn cũng đã cảm thấy lạnh rồi.
Husky ngốc nghếch vui vẻ chạy đến quấn cạnh anh, Thẩm Vân Trừ bước nhanh hơn, một tay kéo nó lại chỗ mình.
Cố Trình trông vội vã, cảm xúc cũng có vẻ không được tốt lắm, cô nhìn thấy vậy, ôm Husky xoay người đi.
Husky mập mạp trong lồng ngực, gầm gừ giống như đang kháng nghị việc cô không cho nó xuống đất, kích động không ngừng, cái đuôi xù lông quấn quanh ngoe nguẩy quanh cổ tay cô, rất ngứa.
Nhưng Thẩm Vân Trừ lần này lại không dung túng chiều theo nó.
“Husky.” Phía sau chợt nghe thấy tiếng gọi to.
Cô dừng lại, cúi đầu nhìn Husky trong ngực cũng đang ngẩng đầu, dùng đôi mắt ướt long lanh nhìn cô chằm chằm.
Husky, Husky, Cố Trình đây là đang gọi cô hay gọi Husky vậy?
Thẩm Vân Trừ vỗ đầu Husky, nó lập tức thành thật mà ghé vào trong ngực cô, cô chầm chậm xoay người.
Cố Trình vẫn đang nghe điện thoại, thấp giọng nói thêm vài câu rồi cúp máy, vẻ mặt lại khôi phục trở lại ôn hòa như ban đầu.
“Husky.” Anh gọi một tiếng
Husky mới vừa rồi còn thành thật ngoan ngoãn nằm trong lòng cô lại bắt đầu kêu “ngao ngao” không ngừng.
Đồ sói mắt trắng này, rõ ràng cô mới là người chơi cùng nó mà!
Thẩm Vân Trừ bất đắc dĩ, tức giận thả Husky xuống đất, quả nhiên nó chạy thẳng đến bên chân Cố Trình mà cọ cọ, lắc lắc cái đuôi, đặt mông ngôi lên trên giày da của anh.