[Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - H+ - Hoàn ] Túy Tình - Chương IV: Xuân dược (Hi Trừng)
Núi Bắc Lịch, tang thi hoành hành.
Trạch Vu Quân và Giang tông chủ hay tin, liền đích thân dẫn theo môn sinh đi diệt quái, tình cờ gặp phải một đàn thực hồn sát, vì bảo vệ cho môn sinh và tiểu bối, hai vị gia chủ bị thương nặng, rơi xuống vực sâu chướng khí dày đặc, sống chết không rõ.
Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ đang đau đầu tìm cách phá vỡ chướng khí, tìm đường xuống vực cứu người.
Dưới vực, trong một hang động khô ráo.
Một nam tử toàn thân đầy vết thương chật vật nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, y phục trắng tươm dính đầy bùn đất xen lẫn vết máu sậm màu, làm sao còn dáng vẻ vân đạm phong khinh ngày thường.
Cạnh y, một nam tử tử y ngồi dựa vào vách đá, vừa vò nát một nắm lá trong tay vừa phức tạp nhìn bạch y nam tử. So với bạch y nam tử, phải nói vết thương trên người y khá ít, đa số chỉ là trầy da một chút. Đây không ai khác chính là Giang tông chủ Giang Trừng và Trạch Vu Quân Lam Hi Thần.
Hai canh giờ trước, lúc y và Lam Hi Thần cùng nhau đánh với đàn thực hồn thú, thì đột ngột bị chúng hoá cuồng tấn công, hai người sau địch nổi một bầy thú khát máu, Lam Hi Thần tính kế để y được chạy trốn, vì đỡ cho y mà bị thương thành thế này.
“Ưm.. “
Lam Hi Thần chau mày, khó chịu rên một tiếng.
Giang Trừng vội vã chạy tới, đỡ hắn nằm trên tản đá, cởi y phục của Lam Hi Thần ra, nhìn miệng vết thương bị thực hồn thú cào đến máu thịt be bét, tim Giang Trừng không hiểu sao co rút một cái.
Động tác của y thật nhẹ nhàng, đắp lá thuốc lên vết thương, lá thuốc này y vừa đi xung quanh hái được, thuốc mang theo đã bị đánh nát, cũng may có chúng nếu không y không biết làm sao nữa.
Hình như thuốc bắt đầu có tác dụng, Lam Hi Thần nhíu chặt mày, bỗng hơi co người lại. Giang Trừng bối rối, y vậy mà quên không nhặt củi về đốt lửa. Giang Trừng muốn đứng dậy đi, nhưng Lam Hi Thần đã kéo chặt tay áo y, dù nhắm mắt nhưng vẫn luôn miệng kêu “Vãn Ngâm.. Vãn Ngâm.. mau chạy.. “
Giang Trừng không biết lúc này tâm tình của mình như thế nào, không bài xích Lam Hi Thần gọi tên tự của mình, chỉ lặng lẽ để Lam Hi Thần nằm trên đùi, một bàn tay đặt lên ngực hắn, truyền linh khí vào giúp vết thương nhanh khép miệng.
Đến khi cảm nhận hơi thở của Lam Hi Thần đã vững vàng trở lại, Giang Trừng mới thu tay.
Nhưng bàn tay của Lam Hi Thần nhanh hơn, nắm chặt tay y, đặt lên lồng ngực ấm nóng của mình.
“Vãn Ngâm.. “
Nụ cười của Lam Hi Thần vẫn ôn hoà như ngày thường, nhưng lại mang theo chút nhu tình như có như không, còn cả ánh mắt kia nữa.. Sao lại đẹp thế này..
Hai người bối rối nhìn nhau như thế, Lam Hi Thần chợt đưa tay lên áp vào má Giang Trừng. Đầu mày y giật giật, nhưng vẫn không có đẩy tay hắn ra, Lam Hi Thần cười càng rạng rỡ hơn, má hơi đỏ lên, nói:
“Thật ấm áp.. Vãn Ngâm, nếu như đây là hiện thực thì tốt quá… “
Giang Trừng : ????