[Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư - H+ - Hoàn ] Túy Tình - Chương III: Thư Phòng (Hàn Khải)
Vân Thâm Bất Tri Xử
Hôm nay khó có được một ngày nghỉ, tiểu bối trong nhà dưới sự dẫn đầu của Ngụy Vô Tiện chạy đi Vân Mộng chơi. Lúc này, Cô Tô Lam thị nghênh đón một vị khách không mời mà tới.
Lam Hi Thần tay cầm quạt giấy, gương mặt giữ nụ cười tiêu chuẩn đi tới tiếp đón.
“Ôn tông chủ.. Hân hạnh, hân hạnh. Không biết ngọn gió nào đưa Ôn tông chủ đến đây? “
Ôn Nhược Hàn khách khí đáp: “Không có gì, ta giải quyết xong gia vụ nên muốn đến xem tụi nhỏ học tập thế nào? “
Lam Hi Thần:” Vậy thật là không đúng dịp rồi, hôm nay hưu mộc, tiểu bối trong nhà rủ nhau ra ngoài chơi rồi! “
Ôn Nhược Hàn :”Ồ, không sao. Thế ta đi tìm lão bằng hữu bàn chuyện vậy! “
Thực ra trong lòng đang nghĩ: ta chính là biết bọn nhỏ đi chơi rồi mới tới đấy.
Đôi mắt hoa đào hàm chứa ý cười, lướt qua Lam Hi Thần, đi vào Lam gia.
Ôn Nhược Hàn đi một mạch tới thư phòng Lam gia, như trong dự tính nhìn thấy một thân ảnh bạch y đang ngồi trên thư án đọc sách.
Mùi đàn hương thanh nhã truyền vào cánh mũi, lưu luyến không tan, nam nhân chú tâm đọc sách, hai mắt cụp xuống, nhìn từ trên xuống như đang ngủ, bớt đi vẻ nghiêm nghị thường ngày, nhưng lại nhiều thêm mấy phần nhu hoà.
“A Nhân! “
Lam Khải Nhân nhíu mày, ánh mắt vẫn dán chặt ở trong sách, giọng nói mang theo tia không vui:
“Ôn gia chủ, chúng ta không thân thiết đến mức đó, thỉnh chú ý ngôn từ! “
Trường bào đỏ rực của Ôn Nhược Hàn không gió mà lay động, y vẫn như củ ung dung đi tới trước thư án, cầm một quyển sách lên, ngón tay thon dài như vô tình như cố ý lướt nhẹ qua tay Lam Khải Nhân.
“Là “thi tập” à? A Nhân ngươi có hứng thú với thơ từ bao giờ thế? “
“Ôn gia chủ! Không được gọi ta như thế! “
Ôn Nhược Hàn nghiên người, chồm qua thư án, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lam Khải Nhân.
“Thế ta nên gọi là gì đây? Bảo bối, A Khải, Nhân Nhân của ta.. ???”
“Ôn Nhược Hàn, đừng quá đáng.”
“Xem nào xem nào, lại định lấy gia quy bốn ngàn điều ra dạy dỗ ta à? “
Ôn Nhược Hàn đi vòng qua thư án, môi mỏng khẽ cong lên, tới sau lưng Lam Khải Nhân, nhẹ nhàng ghé sát tai y, nói:” A Nhân, đừng quên hai tháng trước tại Ôn gia, ngươi đã nói những gì! “
Sắc mặt Lam Khải Nhân đột nhiên biến hoá, hết trắng rồi hồng rồi lại xanh, nhớ tới tiệc sinh thần của Ôn gia chủ hai tháng trước.
——
Hậu viện Ôn gia, khách phòng.
Ôn Nhược Hàn nhìn chằm chằm nam nhân đang ngủ trên giường, rồi quay sang gia nhân.
“Vân Thâm Bất Tri Xử cấm rượu, ta đã hạ lệnh đổi thành trà hoa, vì sao y lại say như vậy? “
“B.. Bẩm gia chủ, là.. Ngụy công tử.. Lén đổi trà hoa thành rượu ạ.. “