(Đồng Nhân Knb) Nam Thần! Cầu Công Lược! - Chương 2: Kyoto X Lưu manh X giải cứu
Đã ba tháng kể từ ngày khai trường diễn ra.
Đồng nghĩa với việc cô xa nam thần ba tháng.
Haru ủ rũ nằm gục ra bàn, đôi mắt màu xanh mê mang nhìn ra ngoài, mang theo vẻ ấm áp và thơ ngây của thiếu nữ.
Mái tóc xanh dài xoã tung sau lưng, mềm mại như tơ lụa khiến người khác nhịn không được muốn vuốt ve.
“Nam thần…” Cô nghịch nghịch chiếc cúc áo trên bàn, cầm nó giơ lên cao cùng mặt trời ăn khớp: “Không biết đưa cúc áo làm gì? Lẽ nào không cẩn thận rơi ra sau đó ngượng ngùng không dám ném đi nên đưa mình?”
#thiếu nữ, thanh tỉnh!#
#tình thương của ngươi thấp đến đáng thương#
#Akashi sẽ khóc!#
#mặc niệm cho ngươi Akashi#
Cảm thấy mình đoán trúng thiếu nữ tự mãn cười một cái, cuối cùng cẩn thận cất nó vào trong một cái túi thơm.
“Vẫn là giữ cẩn thận đi. Lần đầu tiên thu được đồ của nam thần..”
#thật sự?!#
#nhớ lại đi thiếu nữ!#
“Haru-chan~!”
Dưới lầu truyền đến tiếng gọi của mẹ, cô lật đật đi xuống, miệng giật giật:
“Dạ!”
“Ba nó vừa gọi điện về, nói chúng ta chuẩn bị đồ đạc để chuyển tới Kyoto đấy.”
“Kyoto?” Haru nhướng mày, cô phiền chán gãi đầu: “Thật là…lại phải chuyển nhà sao?”
“Hết cách.” Aisha mụ mụ đặt điện thoại xuống, thở dài: “Công việc của ba con bắt buộc phải chuyển nhà thôi…”
“Thật muốn mổ bụng lão giám đốc điều hành.”
Haru hung tợn nắm chặt tay, ghét bỏ đi lên lầu. Aisha mụ mụ cũng không mắng Haru vô lễ vì chính bà…cũng muốn thế ha hả.
___Lão tử là phân cách tuyến, ý kiến gì không?__
“Mẹ~” Haru ngáp một cái, “Đến nơi rồi sao?”
“Ừ. Chúng ta sẽ ở chỗ này.” Aisha mụ mụ và Aisha ba ba đặt hành lí xuống, cười. “Haru-chan, nếu nhàm chán con có thể đi chơi một chút. Dạo này học tập căng thẳng con hẳn là nên đi thả lỏng chút.”
“Vâng…”
Haru không tình nguyện đáp. Cô rã rời đứng dậy đi ra ngoài.
Không thể không nói Kyoto là một nơi vô cùng thích hợp để đi du lịch. Khung cảnh cổ xưa nơi đây có sức hấp dẫn vô cùng lớn, đặc biệt là khi những chiếc lá bắt đầu chuyển sang màu đỏ, cả Kyoto như rực lửa.
Và cũng không thể phủ nhận, nơi đây là nơi diễn ra rất nhiều cuộc ám sát, cùng với…tệ nạn xã hội.
Haru mặt cắt không một giọt máu nhìn đám người đang đi ra khỏi con hẻm.
Với bộ dạng hung tàn và nụ cười không hảo ý kia, dùng đầu ngón chân cũng đoán được đó là bọn lưu manh.
“Yêu, cô gái này rất đáng yêu thôi, phải không đại ca?”