[Done][Cv][Xử Nữ - Thiên Yết] Ngoan, Đừng Sợ Anh - 〘067〙
〔19 − 02 − 2025〕
Pháo hoa bắn xong, Du Đường Thiên Yết ôm cô gái mặt đỏ bừng xuống lầu. Anh nhìn cô, cười trêu: “Ai không biết còn tưởng Xử Xử là cái đèn lồng đỏ đó.”
Bối Khuynh Xử Nữ phải mất mấy giây mới hiểu được ý của anh, cô sờ hai má nóng hổi của mình, vô cùng tức giận.
Anh mới là cái lồng đèn ấy!
Đến nhà, Du Đường Thiên Yết đẩy cửa tiến vào. Du Tuyết Châu đang ngồi ở ghế sofa nghe thấy tiếng động ngoài huyền quan bèn lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Xử Xử đến rồi à, bắn pháo hoa xong rồi à?”
“Dì Du năm mới vui vẻ ạ ~” – Cô gái nở nụ cười tươi tắn: “Pháo hoa đẹp lắm dì.”
Bà cười cười đón hai đứa nhỏ vào nhà rồi bảo họ ngồi xuống ghế sofa. Trên bàn trà có rất nhiều bánh kẹo và hạt dưa, còn có cả đồ ăn vặt Du Đường Thiên Yết chuẩn bị cho cô, Bối Khuynh Xử Nữ vừa nhìn đã không rời mắt được.
Du Tuyết Châu đi vào bếp rót nước mang ra cho hai người, rồi lại lấy một bao lì xì đỏ rực đưa cho cô gái: “Đây, dì Du cho con tiền mừng tuổi.”
Bối Khuynh Xử Nữ liếc qua Du Đường Thiên Yết, hơi ngượng ngùng đáp: “Dì ơi không cần đâu, con đã học đại học rồi…”
“Nhận đi, Tiểu Yết cũng có, trong mắt người lớn tuổi như dì thì đại học vẫn là con nít.”
Du Đường Thiên Yết xoa đầu Bối Khuynh Xử Nữ: “Nhận đi em.”
“Vậy con cảm ơn dì Du ~” – Cô vui vẻ nhận lấy.
Du Tuyết Châu ngồi xuống ghế sofa hỏi: “Tiểu Yết, chiếc áo len hôm qua con đưa mẹ là Xử Xử mua cho mẹ đúng không?”
Hai người ngây ra, Du Đường Thiên Yết lên tiếng trước: “Sao mẹ biết ạ…”
Du Tuyết Châu cười bất đắc dĩ: “Con là con trai thì làm sao biết chọn mấy kiểu quần áo thế này? Hơn nữa khoảng thời gian trước bà chủ có vòng vo hỏi kích cỡ quần áo của mẹ, hôm qua mẹ mới nhận ra, chắc chắn là bé Xử Xử chu đáo, muốn mua cho mẹ một chiếc.”
Mấy ngày trước lúc đến trung tâm thương mại, Bối Khuynh Xử Nữ đã kéo Du Đường Thiên Yết đi chọn áo len cho Du Tuyết Châu, bảo là quà năm mới tặng cho bà. Nhưng vì sợ bà ngại không nhận nên họ quyết định tặng dưới danh nghĩa của Du Đường Thiên Yết.
“Bé Xử Xử, sau này con đừng tốn kém như thế, thật ra quần áo của dì cũng có kha khá rồi.”
“Không sao ạ, Thiên Yết cũng mua quà cho ba mẹ con, con không tặng cho dì thì không lễ phép chút nào, mẹ sẽ mắng con mất.” – Cô gái dí dỏm nói.
“Đứa bé này…” – Du Tuyết Châu cười tươi làm vết chân chim nơi khóe mắt sâu hơn.
Ba người cùng ngồi xem Xuân Vãn, lát sau, Du Tuyết Châu vào bếp xem món xôi ngọt thập cẩm đã hâm nóng xong chưa, Du Đường Thiên Yết cũng đi theo bà.
Vào trong phòng bếp, anh bảo: “Mẹ, lát nữa xôi hâm xong không cần lấy phần của Xử Xử đâu ạ. Vừa nãy cô ấy ăn nhiều đồ ăn vặt rồi, chắc lát nữa không ăn nổi đâu.”