[Done][Cv][Xử Nữ - Thiên Yết] Ngoan, Đừng Sợ Anh - 〘034〙
〔27 − 01 − 2025〕
Không chỉ Bối Khuynh Xử Nữ thấy Du Đường Thiên Yết đến gần mà ngay cả Hứa Đằng Nhân Mã cũng thấy.
Ánh mắt hai chàng trai giao nhau trong không trung, hàng mày nhíu chặt và cái nhìn đầy lạnh lẽo của Du Đường Thiên Yết lọt hết vào mắt Hứa Đằng Nhân Mã, đối phương cũng khẽ cau mày, không biết rõ người này là ai.
Anh bước đến trước mặt hai người, Bối Khuynh Xử Nữ ngước mắt lên gọi: “Thiên Yết…”
Du Đường Thiên Yết nghiêng cây dù tới trước cô rồi cất giọng trầm khàn: “Đi thôi.”
Bối Khuynh Xử Nữ hơi sửng sốt, nhưng chỉ do dự hai giây rồi cô lập tức di chuyển sang dù của Du Đường Thiên Yết, sau đó quay đầu nói với Hứa Đằng Nhân Mã: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, anh mau lên xe đi.”
Dù rằng giờ phút Hứa Đằng Nhân Mã có vô số điều nghi ngờ nhưng trời mưa nặng hạt nên cũng không thể nói chuyện tiếp nữa.
Chỉ thấy Du Đường Thiên Yết lạnh lùng nhìn về phía anh ta rồi ôm vai cô gái xoay người đi vào trong biệt thự.
Hệt như đang tuyên bố chủ quyền vậy.
Hứa Đằng Nhân Mã lên xe, sau một hồi lâu ngó cửa sổ bị mưa cọ rửa mờ mờ ảo ảo, anh ta nhếch môi cười.
Sau đó anh lấy di động ra gọi cho một số điện thoại: “Giúp tôi điều tra một người.”
_
Phía bên kia, Bối Khuynh Xử Nữ được Du Đường Thiên Yết đưa vào nhà trong tình trạng cả người đã bị ướt nước mưa. Vừa vào đến huyền quan, cô đã hắt xì một cái.
Chàng trai quay đầu nhìn khiến cô ngượng ngùng vội cúi gằm đầu xuống bịt mũi mình lại.
Anh chẳng nói một lời, cứ vậy xoay người đi lên lầu, chốc sau lại cầm một chiếc khăn khô xuống.
Du Đường Thiên Yết tiến tới trước mặt Bối Khuynh Xử Nữ rồi giúp cô lau nước trên cánh tay và phần tóc ướt.
“Để tớ tự làm cho…” – Cô bảo.
Nhưng anh không nói năng gì, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Động tác mạnh mẽ của anh khiến cô mặt đỏ tai hồng, vì chiếc khăn trùm cả cơ thể bị anh siết chặt nên cô đứng rất gần Du Đường Thiên Yết, hệt như đang được anh ôm trong lòng vật.
Bối Khuynh Xử Nữ ngẩng đầu quan sát anh nhưng phát hiện ra từ đầu đến cuối vẻ mặt anh luôn căng cứng thế này, có vẻ như tâm trạng chàng trai đang không tốt.
Cô bối rối cất giọng nỉ non nhẹ nhàng: “Thiên Yết… Có phải cậu đang không vui không?”
Du Đường Thiên Yết dừng tay, cụp mắt nhìn vào đôi con ngươi ánh nước hơi sợ sệt của cô gái rồi thờ ơ chối: “Không có.”
Nhưng rõ ràng cô thấy thế mà…
Lau đến khi tóc hơi khô, anh mới đưa khăn cho cô và bảo: “Tớ đi nấu nước gừng.”
Dứt lời, Du Đường Thiên Yết xoay người đi thẳng một mạch vào phòng bếp.
Cô dõi theo bóng lưng anh mà trong lòng thầm cảm nhận được sự khác thường.