[Done][Cv][Xử Nữ - Thiên Yết] Ngoan, Đừng Sợ Anh - 〘031〙
〔25 − 01 − 2025〕
Trong khi Bối Khuynh Xử Nữ chưa kịp phản ứng thì có vài nam sinh tiến vào cửa và trông thấy hai người đứng mặt đối mặt, nội tâm họ: … Đợi đã, hình như bọn tôi đến không đúng lúc nhỉ?
Cô gái thẹn thùng nhìn sang chỗ khác, cầm ly nước thở hắt ra một hơi rồi nhanh chóng chạy đi. Du Đường Thiên Yết dõi mắt theo bóng lưng cô, lâu sau khóe miệng cong lên.
_
Cuộc thi biện luận tỉnh được lên kế hoạch tổ chức vào giữa học kỳ sau, trường học đã đăng ký đội NR vào danh sách. Điều này có ý nghĩa là trong học kỳ này sẽ không có cuộc thi nào nữa nên mọi người có thể thả lỏng đôi chút.
Nhiệm vụ và bài vở của học kỳ đầu lớp mười một tương đối nhẹ nhàng, mỗi ngày vài tờ bài thi, vài cuốn sách bài tập, một tuần cứ thế trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã đến tháng mười hai, thành phố T bước vào đông.
Nơi đây là phương Nam, không thể ngắm cảnh tuyết bay bay rợp trời mà chỉ có thể cảm nhận thời tiết càng ngày càng trở nên lạnh rét thấu xương, cũng càng ngày càng ăn mặc dày dặn hơn.
Giữa tháng mười hai, nhà họ Du xảy ra một chuyện không tốt.
Thời điểm đang học tiết bốn buổi chiều, Bối Khuynh Xử Nữ nhận được cuộc gọi từ Viên Phượng Nhiên.
Cô lén lút bắt máy lên, mẹ bảo cô chuyển điện thoại cho Du Đường Thiên Yết. Chàng trai ngồi bên cạnh nghi ngờ nhận lấy, song mấy giây sau, sắc mặt anh lập tức trầm xuống: “Bệnh viện ạ?”
Bối Khuynh Xử Nữ ngồi kế bên cũng hốt hoảng, nhìn anh cúp máy trả cho cô rồi nhanh chóng thu dọn cặp sách, cô vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt anh sa sầm, giây lát sau, nơi cổ họng chua chát thốt ra vài chữ: “Mẹ tớ… Bị bệnh nhập viện.”
Bị bệnh?!
Nói xong, chàng trai nhấc cặp đứng dậy rời khỏi phòng học. Du Đường Thiên Yết đi được một hồi lại nghe có giọng nữ vang lên sau lưng: “Thiên Yết, chờ chút!”
Quay đầu lại thì thấy Bối Khuynh Xử Nữ ôm cặp đang chạy về phía mình, anh nhíu mày hỏi: “Sao cậu cũng chạy ra ngoài?”
Cô hít mũi một cái, giọng nói rất nhẹ: “Tớ cũng lo lắng cho dì, tớ muốn đi thăm dì với cậu…”
Du Đường Thiên Yết cụp mắt, một lúc sau anh lại xoay người cất bước: “Đi thôi.”
“Ừm ừm.”
Sau khi lên xe taxi, Bối Khuynh Xử Nữ có thể cảm nhận được sự căng thẳng và bất an của chàng trai, cô bèn dịu dàng động viên: “Cậu đừng lo lắng cho dì Du quá, từ đây đến bệnh viện chỉ mất mười phút, nhanh lắm.”
Anh cúi đầu nhìn hai bàn tay đan chặt của mình, lắc đầu đáp: “Mấy năm nay sức khỏe của mẹ tớ ngày càng không tốt. Đau dạ dày là bệnh cũ của bà ấy, lúc trước tớ luôn khuyên bà bình thường đừng để bản thân quá mệt mỏi, nhưng bây giờ…”
Đang mãi nói chợt có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, Du Đường Thiên Yết ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt an ủi của cô: “Dì Du là người tốt, chắc chắn sẽ rất may mắn, không có việc gì cả.”