[Done][Cv][Xử Nữ - Thiên Yết] Ngoan, Đừng Sợ Anh - 〘017〙
〔11 − 01 − 2025〕
Vài phút sau, Du Đường Thiên Yết bế Bối Khuynh Xử Nữ đến một nơi không có ai, xung quanh là rừng cây xanh um, có một dòng suối nhỏ chảy qua vô số sỏi đá, yên tĩnh mà kỳ ảo.
Khi này anh mới thả cô xuống.
“Bây giờ không có ai nữa, có thể nói rồi.”
Chàng trai cất tiếng, chậm rãi và trầm ấm.
Giờ phút này, gương mặt trái xoan trắng nõn của cô tựa như chín muồi, trái tim vẫn đập mạnh mẽ vang dội. Cả người cô choáng váng, dường như cũng không biết phải nói gì.
Du Đường Thiên Yết cúi đầu nhìn biểu cảm nhăn nhó của cô, đáng yêu một cách khó hiểu. Nhờ đó mà tâm trạng phiền não của anh cũng dịu đi phần nào, giọng mềm lại: “Có phải người khác đã nói gì với cậu không, hay là cậu lại nghe họ nói gì.”
Tâm tư của cô gái bị phơi bày, đầu ngón tay vấn vít vào nhau. Cuối cùng cô vẫn lắc đầu nhẹ: “Không có… Họ chỉ bảo cậu rất săn sóc tớ, đối xử với tớ rất tốt.”
“Vậy tại sao lại trốn tránh tớ?”
“Tớ…” – Bối Khuynh Xử Nữ không biết nên giãi bày tâm sự của mình thế nào.
Thậm chí cô còn chẳng biết tại sao mình…. Lại để ý anh đến nhường này.
Du Đường Thiên Yết thấy cô chậm chạp mãi không chịu mở miệng nên cũng không ép hỏi nữa. Anh đi đến gần dòng suối, máy nhíu chặt nhìn làn nước chảy xiết.
Mấy phút trôi qua mà sau lưng vẫn yên tĩnh như cũ. Anh chớp mắt, xoay người định đưa cô về thì đột nhiên cảm giác ống tay áo mình bị níu nhẹ lấy, âm thanh nhỏ nhẹ của cô gái đằng sau vang lên —— “Thiên Yết… Tớ không phải cố ý trốn tránh cậu.”
Nét ngơ ngác thoáng hiện lên nơi đáy mắt anh, giọng Bối Khuynh Xử Nữ vẫn còn tiếp tục: “Thật ra tai tớ… Không nghe được, bình thường luôn đeo máy trợ thính… Có lẽ cậu đã sớm phát hiện ra rồi, hồi bé vì tai bị thương nên có người kỳ thị tớ, cũng có có người đồng cảm với tớ, nhưng tớ không muốn nhận được sự đối đãi đặc biệt từ người khác.”
Dịp Tết âm lịch năm bảy tuổi là thời điểm cô gặp chuyện không may.
Một ngày trước đêm ba mươi, vì trong nhà có vài khách đến thăm nên ba mẹ phải xử lý chuyện làm ăn, để cô đến sân chơi nhỏ của khu biệt thự tìm Bối Nguyệt Kim Ngưu chơi cùng.
Cô đi ra đó một mình, ngờ đâu trên đường đi đột nhiên có một quả pháo chẳng biết từ đâu bị ném đến trước mặt cô rồi đúng lúc ấy phát ra một tiếng “rầm”, âm thanh vang dội ấy như một tia chớp, cô bị dọa sợ ngất lịm đi.
Sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, Viên Phượng Nhiên và Bối Nhuận Khang nói chuyện với cô nhưng cô nhận ra… Hình như mình không nghe được tiếng của họ.
Tiếng nổ quá lớn trực tiếp làm tổn thương màng nhĩ của cô, dẫn đến tai phải gần như mất hết khả năng nghe, còn thính lực bên tai trái sau tổn thương cũng giảm sút đáng kể.