[Done][Cv][Xử Nữ - Thiên Yết] Ngoan, Đừng Sợ Anh - 〘049〙
〔03 − 02 − 2025〕
Bối Nhuận Khang vừa dứt câu thì bàn tay Bối Nguyệt Kim Ngưu đang nắm vai ông đột nhiên cứng đờ, cô ta nhìn về phía em gái đứng trước bàn sách với ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
“Ba… Con thấy như vậy không tốt lắm đâu? Ở đó có rất nhiều người… Xử Nữ sẽ căng thẳng lắm. Ba còn nhớ chuyện hồi lớp chín của Xử Nữ không ạ?”
Năm Bối Khuynh Xử Nữ còn học lớp chín, có một lần Bối Nhuận Khang đưa hai chị em đến tham dự hoạt động khai trương của một khu trượt băng, đây cũng là trung tâm mà hồi đấy Bối Nhuận Khang đầu tư. Thời điểm tới hội trường, MC ngẫu hứng mời Bối Khuynh Xử Nữ lên để phỏng vấn vài câu nhưng cô gái hồi hộp đến mức không nói rõ lời khiến bầu không khí ở đó vô cùng lúng túng, cũng làm Bối Nhuận Khang mất mặt vô cùng. Cuối cùng Bối Nguyệt Kim Ngưu đành lên sân khấu thay cho Bối Khuynh Xử Nữ.
Bối Nhuận Khang vẫn tươi cười, đứng dậy đi đến ghế gỗ đỏ bên cạnh ngồi xuống: “Không sao, chuyện của mấy năm trước rồi mà, bây giờ Xử Xử đã trưởng thành, cũng mạnh dạn hơn rồi có phải không?” – Vừa nói ông vừa mở nắp tách trà uống một hớp nhỏ.
“Nhưng mà ba, những nơi lớn như trường học… Xử Nữ sẽ căng thẳng lắm, nhỡ khi đó không nói tốt, bị bạn học cùng lớp thấy rồi về sau trêu chọc Xử Nữ thì làm sao…” – Cô ả tiếp tục “nói giúp cho em gái”.
Bối Khuynh Xử Nữ trầm mặc từ đầu đến giờ bỗng quay sang nhìn Bối Nguyệt Kim Ngưu, cô quan sát ánh mắt chột dạ của cô ta rồi sau đó —— Cong nhẹ môi và nói với ba: “Ba, con thấy chị nói đúng.”
?
Bối Nguyệt Kim Ngưu hơi sửng sốt.
“Vừa rồi con suy nghĩ lại, phát biểu trước nhiều người ở trường học như vậy… Sẽ hồi hộp lắm, con sợ con không nói được,” – Cô cúi đầu lẩm bẩm: “Ba, ba nên để cơ hội này cho chị đi ạ, với cả chị rất được mọi người trong trường chào đón.”
Không ai có thể chống đỡ được trước dáng vẻ này của cô gái cả, Bối Nhuận Khang đau lòng ngoắc cô lại, đến khi con gái đã đứng trước mặt mình, ông cầm tay cô kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Sao vậy con, có phải ở trường có ai bắt nạt Xử Xử không?”
Bối Khuynh Xử Nữ tươi cười, lắc đầu đáp: “Không có ạ, do con quá hướng nội, mà chị rất xuất sắc nên dĩ nhiên sẽ được nhiều người thích hơn.”
“Ai bảo Xử Xử của nhà ta không xuất sắc…” – Bối Nhuận Khang xoa đầu cô, thở hắt ra một hơi: “Thật sự không muốn sao?”
“Vâng.”
Bối Nhuận Khang gật đầu, nhìn Bối Nguyệt Kim Ngưu: “Vậy thì để Ngưu Ngưu đi, Ngưu Ngưu có thời gian rảnh để chuẩn bị không?”
Ban nãy cô ta cảm giác nghèn nghẹn không thở nổi nhưng vào giây phút này lại giống như bàn tay đang bóp cổ mình đột nhiên buông ra để cô ta được hít thở bình thường. Bối Nguyệt Kim Ngưu cười giả lả: “Vâng, con rảnh ạ.”
“Được, hai đứa mau về nghỉ ngơi đi, ngủ sớm chút.”
“Ba ngủ ngon ạ.”