Đoản Văn Ngôn - Hận ta không?
Ta là một kẻ quét sân ở phủ Trấn vương gia
Mùng 7,tháng 7 trời lại mưa rồi,thật khiến người ta dễ lâm vào hồi ức xưa cũ…
Trên thế gian này hình phạt tàn nhẫn nhất không phải là đau đớn về thể xác, mà đích xác chính là sự bi ai khi không thể nắm trong tay thiên mệnh của chính bản thân mình.Rõ ràng biết cái duyên phận là tùy vận mệnh mỗi người nhưng mà đến cuối bị người ta đùa giỡn để rồi bản thân đến mức chết đi sống lại vẫn là cam tâm tình nguyện.
Thật muốn hỏi một câu tình là cái gì đây?
Các người có tin vào câu nói yêu từ cái nhìn đầu tiên không?Để ta kể các ngươi nghe một câu chuyện hoang đường,có một mối tình vốn dĩ đã sai từ khi bắt đầu rồi
Cố Sơ là con gái Liễu thừa tướng,trong lần đầu gặp thái tử đương triều Cố Sơ đã nhất kiến chung tình.
-Vị ca ca này,ta rất thích huynh,huynh có thể kết hôn với ta không?
Cố Sơ nắm lấy đoạn áo của Trấn Vũ nhưng lại bị hắn hất ra té bịch xuống đất,giọng thốt ra lời cay nghiệt
-Cút!
Không nản lòng nàng lại nắm lấy tay áo hắn không ngờ hắn lại dùng kiếm cắt đứt đoạn tay áo
-Còn làm phiền ta,chết!
Nàng hoảng sợ đứng im tại chỗ nhìn bóng dáng quay lưng của hắn rồi tự an ủi mình.Là mình làm hắn bất ngờ cho nên mới khiến hắn giận như vậy thôi!
Chỉ cần có tâm, tất cả đều có thể thay đổi .Cha nàng đã dạy nàng như thế cho nên nàng càng phải cố gắng ,dùng chân tâm của mình đánh đổi,vì ít nhất đây là lần đầu tiên có một người khiến nàng vì một người mà dùng tất cả tấm chân tình này.
Trấn Vũ có thể bỏ qua việc nàng lần đầu gặp gỡ đã sỗ sàng tỏ tình ý với hắn nhưng hắn không thể bỏ qua việc nàng cứ hai bữa lại đến nhà hắn một lần,buổi sáng thì đưa điểm tâm,buổi trưa thì ngốc nghếch nhìn hắn đọc sách,buổi chiều thì đàn khúc tỳ bà khiến người ta chán ghét kia.Hắn nhất định phải tống nàng về nhà.
Đây là lần thứ năm trong ngày nàng bị thị vệ của hắn bắt được,trong lòng một hồi không vui,lại sắp bị trả về phủ.
Chợt giọng của hắn vang lên trên đỉnh đầu,nàng ngồi dưới gốc cây vườn hắn ngơ ngẩn nhìn.Dù hắn không vui cũng cảm thấy rất suất nha,thật khâm phục con mắt nhìn người của mình
-Huynh chấp nhận gặp mặt ta rồi sao?
Hắn như cũ một thân ngọc thụ lâm phong cất giọng,tâm tình không có gì là thoải mái
-Ta nói rồi ta không thích ngươi,đừng cố chấp nữa ta yêu người khác, ngươi buông tay đi!
Nàng không biết cảm giác khó thở đau lòng này từ đâu mà ra nhưng mà nàng hình như khóc rồi.Đứng dậy quệt mấy giọt nước mắt nàng đứng trước mặt hắn,miệng vẫn nở nụ cười tươi
-Không sao,ta chờ ngày ngươi không thích nàng ấy nữa sau đó lại theo đuổi ngươi,ta rất kiên nhẫn
Hắn nghe xong thì khinh thường lại cho người quăng nàng ra phủ
-Ngu ngốc!
Len lén nhìn nàng lau nước mắt hắn lại có chút thấy tội nghiệp.Nếu như không yêu nàng bản thân vẫn là triệt đi ý muốn của nàng.Hắn rất sợ có một ngày hắn yêu nàng thật như vậy sẽ là ích kỷ của bản thân,là sự tàn nhẫn đối với nàng.Vậy thì lúc đầu đừng phạm sai lầm thì hơn