[Đn Tấm Cám] Đoạn Niệm (Hoàn) - Chương 12
Chương 12
Sau hôm đó, hắn có 1 lần đến thăm Bách Diệp. Cô bị thương nặng ở vai trái, cánh tay phải điều trị mất vài tháng không được cử động. Hắn thấy vô cùng có lỗi với cô, vì hắn cố kéo cô đi ngày đó, vì cô đã đỡ cho hắn 1 mũi tên. Nhưng cô vẫn nở nụ cười thản nhiên, cho qua mọi chuyện:
– Việc muội làm là điều đương nhiên. May mắn cho muội được hoàng thượng coi trọng như người thân, ngài đối với muội vô cùng tốt, vì vậy việc này xin ngài đừng nhắc tới nữa.
– Diệp, muội… ta biết làm gì để báo đáp muội đây?
– Báo đáp thì không cần, chỉ là có chút việc muội xin phiền ngài.
– …
– Người áo xanh đó, người đã lấy thân mình đỡ mũi tên cho ngài, người ấy là ai? Toàn bộ câu chuyện là như thế nào?
– Hắn nhìn cô 1 lúc rồi thở dài. Thả ánh mắt về phía ngoài ô cửa hoa gạo mới đơm bông, hắn cất giọng nhẹ tênh:
– Đó là Triệu An Bình, ẩn vệ thân cận của ta. Chuyện cũng từ rất lâu về trước, khi đó ta chỉ là 1 lục hoàng tử bị người khi dễ. Mẫu hậu ta là cung nữ nhỏ bé, may mắn nhận được 1 đêm sủng ái của phụ hoàng mà mang long thai. Khi ta sinh ra tuy có danh là hoàng tử nhưng lại bị coi nhẹ bởi xuất thân của người. Phụ hoàng vốn rất chung tình với Trâm Anh hoàng hậu lúc đó, họ có với nhau 4 người con là đều là 4 cô công chúa,. Vì 2 người xảy ra tranh chấp mà phụ hoàng đã qua đêm với mẹ ta để khiến cho hoàng hậu phải đau khổ. Sau đó 2 người họ làm lành, tuy mẹ đã có thai và sinh ra 2 hoàng tử là ngũ ca và ta nhưng vẫn bị ghẻ lạnh.
– Sau đó Trâm Anh hoàng hậu lâm bệnh nặng qua đời. Ta còn nhớ phụ hoàng suy sụp trầm trọng, người ngồi cạnh linh cữu của hoàng hậu 7 ngày 7 đêm. Sau đó 1 năm, từ 1 chuyến vi hành người mang theo về 1 người phụ nữ dung mạo giống Trâm Anh hoàng hậu đến 8 phần, phong làm Chiêu Dương hoàng hậu. Thất đệ ra đời nhận được hết vinh hoa phú quý, sủng hạnh của phụ hoàng vì vậy 2 mẹ con họ hô phong hoán vũ trong cung. Phụ hoàng nhiều lần mắt nhắm mắt mở cho qua những tội ác mà họ gây ra với 3 mẹ con chúng ta. Một ngày nọ năm ta 13 tuổi, mẹ ta được phụ hoàng ân chuẩn cho về quê làm tang cho ông ngoại. Nhưng đi theo chúng ta chỉ có vài tên lính cận vệ và 2 thị nữ thân cận của mẹ. Nén nỗi tủi hổ, mẹ dắt chúng ta về quê cũ. Trên đường ta đi có gặp 1 cậu bé ăn mày bị người hiếp đáp, ta đã đứng ra giúp đỡ cậu ta vì thấy được bóng hình ảm đạm cô độc giống ta. Cũng chính nhờ thế mà cậu bé ăn mày đã cứu ta và mẹ thoát chết dưới sự mưu sát của kẻ độc ác. Đáng buồn là ngũ ca phải bỏ mạng lại nơi ấy, mẹ ta suy sụp, sau đó cậu bé nhất quyết đi theo chúng ta. Vậy là 3 người khổ sở hồi cung, may mắn là vẫn còn giữ lại được tính mạng.
– Ta đã thề trước vong linh của ngũ ca sẽ giành lại tất cả, khiến cho những kẻ đó phải trả giá đắt gấp vạn lần những gì dã gây ra cho chúng ta.
– Chính vì vậy ngài không ngừng rèn luyện bản thân, cố gắng gây được sự chú ý của hoàng thượng. Việc ngài xung phong ra trận dẹp loạn đảng phương Bắc cũng là do mục đích đó?