[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 37. Ràng buộc (H)
Bất ngờ cảm nhận được sự phản kháng truyền tới từ đầu ngón tay, Lục Vũ cơ hồ như chưa thấy gì, vẫn từng chút một đem ngón trỏ của mình ấn sâu vào nơi huyệt động non mềm ẩm ướt. Bất quá ngón tay còn chưa tiến vào được bao nhiêu, sự phản kháng có chút bài xích kia lại ngày càng trở nên rõ ràng, người con trai dưới thân hắn từ khi nào cả cơ thể đã có chút run rẩy. Lục Vũ bất giác dừng động tác, ngón tay vẫn như cũ đặt tại nơi huyệt động. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, hướng một vài giọt mồ hôi nóng hổi lấm tấm trên trán Từ Hy Quân giữa cái thời tiết lạnh giá đến thấu xương thấu tủy mà ôn nhu hôn lên.
– Hy Quân… Ngoan, nghe tôi… Buông lỏng một chút… Bằng không lát nữa sẽ rất đau…
Nhìn người con trai dưới thân mình vì đau đớn mà khuôn mặt đã sớm để lộ ra sự bài xích có đôi phần cam chịu khó mà che dấu, dục hỏa nóng rực đang bốc cháy nơi hạ thân Lục Vũ cơ hồ bị cơn nhói từ lồng ngực truyền tới làm dịu đi vài phần.
Nơi hậu huyệt ấm nóng kia đang kẹp chặt ngón tay hắn như vậy, dường như chỉ hận không thể ngay lập tức nuốt lấy.
Chính là khẳng định rõ ràng, Vương Nhiêm Hạo và Từ Hy Quân trong hơn một tháng qua, chưa từng phát sinh loại chuyện quá phận.
Mà Từ Hy Quân, mới vài phút trước đây thôi, đã chủ động ôm chặt cổ hắn, hôn lấy môi hắn, chủ động nguyện ý để hắn âu yếm chính mình.
Cớ sao hiện tại… em ấy lại căng thẳng như vậy?
Lục Vũ bất giác cảm thấy khẩn trương.
Liệu có phải hắn vừa rồi lại vội vã tới hồ đồ, dọa Từ Hy Quân sợ hay không?
Bị ngón tay đặt bên trong thân thể một hồi, mặc dù cảm giác bài xích vẫn phi thường rõ ràng, Từ Hy Quân đã dần dần thích ứng được, nơi hậu huyệt bất quá lại truyền tới một chút ngứa ngáy. Thế nhưng, ngón tay bên trong cậu kia từ khi nào đã ngưng động. Từ Hy Quân bất giác mở mắt, liền ngay lập tức đối mặt với vẻ mặt thâm trầm, nơi đáy mắt lộ rõ sự lo lắng không thể che dấu của Lục Vũ.
– Đại Vũ… Em… Em muốn…
Từ Hy Quân khó khăn nói ra vài chữ, vừa dứt lời hai má lại ngày càng trở nên ửng hồng, bộ dáng động tình phi thường cuốn hút. Bản thân có thực sự muốn hay không, Từ Hy Quân căn bản cũng không rõ. Cậu chỉ biết, cái cảm giác bị ngón tay thon dài của Lục Vũ để bất động nơi hậu huyệt như thế này, so với cảm giác lúc ngón tay ấy mang theo vài phần hung hăng mà mạnh mẽ luật động, cơ hồ còn khó chịu hơn gấp bội phần. Hơn hết, Từ Hy Quân không hề muốn cự tuyệt Lục Vũ một lần nữa. Cậu biết rõ, anh lúc này đây, hoàn toàn có thể vì cảm nhận của cậu mà sẵn sàng dừng lại mọi động tác, để cho cuộc hoan ái này chấm dứt.
Chỉ đôi ba chữ kia của Từ Hy Quân đã trong giây lát đem mọi cảm xúc hỗn độn nơi đáy lòng Lục Vũ một cước đánh tan. Hắn chăm chú nhìn bộ dáng động tình ngượng ngùng đến khả ái của người con trai dưới thân, khóe miệng không kìm được mà kéo lên một nụ cười, hạ khố cũng bởi vậy mà cương cứng thêm vài phần.
– Không chịu được thì đừng nhịn… Nói với tôi… Tôi sẽ dừng lại… – Lục Vũ đem hơi thở nóng bỏng của mình phả vào tai Từ Hy Quân, từng chút từng chút một mà trầm giọng lên tiếng.