[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 35. Không cam tâm
Từ Hy Quân có chút mệt mỏi gấp lại tập bản thảo trước mặt, chậm rãi ngả đầu về phía sau, tầm mắt nhìn theo những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi bên ngoài khung cửa kính.
Thời tiết mùa đông đã sớm bước vào giai đoạn khắc nghiệt. Từng cơn mưa tuyết nhuộm trắng cả cảnh vật, những đợt gió mùa không ngừng phả tới, cơ hồ muốn đem tâm can người ta càng trở nên nguội lạnh.
Sau đêm tại tiệc rượu của Ngô gia kia, Từ Hy Quân không nghe thêm được bất cứ tin tức nào về Lục Vũ, cũng không gặp lại anh.
Càng không biết… anh đã sớm quay trở về, hay vẫn đang lưu lại tại thành phố A này.
Kì thực, sau những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, thần trí Từ Hy Quân càng trở nên không rõ ràng.
Lúc bị Vương Nhiêm Hạo đột ngột hôn môi, cậu chính là quá bất ngờ, cả thân thể căng cứng lại, đại não trong giây lát đình trệ.
Cậu vốn định đưa tay đẩy Vương Nhiêm Hạo ra, thì Lục Vũ bỗng từ đâu xông tới túm lấy cổ áo y, không ngần ngại mà giáng thẳng xuống mặt y một quyền.
Từ Hy Quân đối với sự xuất hiện không lường trước của Lục Vũ đã sớm bị làm cho bất ngờ tới chẳng biết phải làm sao, đến lúc cậu vừa định thần lại được một chút liền trông thấy Vương Nhiêm Hạo nằm sóng soài dưới nền đất từ bao giờ, khoé miệng còn vương cả tơ máu. Mọi cảm xúc trong lòng Từ Hy Quân đã sớm hỗn đột thành một mảng, không tự chủ mà lao tới đỡ Vương Nhiêm Hạo dậy, thần trí vì bị sự hoảng sợ làm cho mơ hồ mà bất giác quay lại lớn tiếng tra hỏi Lục Vũ.
Chỉ là… Cậu không hề nghĩ tới, Lục Vũ sẽ hỏi, mối quan hệ của cậu và Vương Nhiêm Hạo đã bắt đầu từ khi nào.
Từ Hy Quân trong giây lát, thực muốn ngửa cổ cười thật lớn.
Thì ra… trong suy nghĩ của Lục Vũ, cậu vẫn là một con người rẻ mạt như vậy.
Vừa nói lời chia tay với người nam nhân mình suốt bao năm qua hết lòng yêu thương, cư nhiên liền ngay lập tức có tình mới, hơn nữa đó lại chính là kẻ từng dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến người mình yêu khốn khổ?
Quả nhiên, sự tin tưởng mà Lục Vũ dành cho cậu, cũng chỉ có vậy thôi.
Đã sớm mặc định trong lòng là vậy, thế nhưng, khi chạm phải ánh mắt của Lục Vũ, những suy nghĩ trào phúng kia đã từ khi nào mà tan biến.
Trong ánh mắt anh nhìn cậu, tất thảy đều là bi thương.
Lần đầu tiên Từ Hy Quân trông thấy Lục Vũ khổ sở đến vậy.
Lần đầu tiên cậu trông thấy Lục Vũ tuyệt vọng đến vậy.
So với cái ngày mà cậu chủ động đứng trước mặt anh nói lời chia tay, bộ dáng Lục Vũ cơ hồ còn thê thảm hơn gấp vạn lần.
Vì sao phải đau khổ như thế?
Vì sao phải mệt mỏi như thế?
Chẳng phải anh hiện tại đang sống một cuộc sống viên mãn cùng Lam Trác Như, một cuộc sống mà anh hằng mong ước suốt bao năm qua hay sao?