[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 32. Thành hôn
Từ Hy Quân bước vào quán cà phê quen thuộc, nhìn quanh chưa được một vòng, đã bắt gặp ngay thân ảnh người nam nhân kia đang hồ hởi vẫy tay với cậu, trên miệng nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Lâm Hiểu Phong đã rất lâu rồi mới có cơ hội được cùng Từ Hy Quân ngồi uống cà phê tại nơi này. Một dòng hồi ức về quãng thời gian cậu còn là Tổng tài bất cần nhưng vô cùng nghiêm túc trong công việc của Từ gia, mỗi ngày đều phải để hắn chạy tới tận nơi kéo đi thì mới chịu ăn cơm bất giác ùa về trong đại não. Lâm Hiểu Phong không tự chủ mà có chút phấn khích.
– Anh bỗng dưng vui vẻ như vậy? Có phải hay không em sắp có chị dâu rồi? – Từ Hy Quân nhìn Lâm tổng trước mắt mình đã sớm cười tới không thấy nổi mặt trời, tâm tình mệt mỏi của mấy ngày nay bởi thế mà tiêu tan đi không ít.
– Có lẽ vậy, nhưng ” chị dâu ” này của em thật không dễ chiều một chút nào. – Lâm Hiểu Phong nói bâng quơ – Hôm nay hẹn anh ra đây, có việc gì sao?
– Một thời gian nữa, em có lẽ sẽ không thể gặp anh. Em đang thu xếp rời khỏi thành phố này. – Từ Hy Quân nhẹ giọng nói, ánh mắt chăm chăm đặt trên ly cà phê nóng hổi đang nằm trong tay.
Nụ cười của Lâm Hiểu Phong trong giây lát đã không còn xán lạn nữa.
– Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Suốt bao năm qua, sinh sống và làm việc tại nơi này, đủ mọi loại đắng cay, ngọt bùi em đã đều nếm trải. Thành phố này có quá nhiều thứ từng gắn bó với em, nhưng cũng có quá nhiều điều em muốn quên đi. Trước kia, em là vì tập đoàn, vì ba mẹ, vì hôn nhân cùng Lục Vũ mà cố gắng. Hiện tại, em với nơi này đã sớm không còn gì để níu kéo nữa. Em muốn đến một thành phố mới, bắt đầu lại tất cả mọi thứ. Phong ca, thời gian qua, anh đã vì em, vì Từ gia mà vất vả như vậy. Em thực sự nợ anh quá nhiều rồi.
Từ Hy Quân nói hết ra những tâm sự của mình, lòng bỗng chốc cảm thấy thanh thản đến lạ. Đôi khi, để nói được lời tạm biệt với người mình thân yêu, cũng đâu khó khăn đến vậy?
Từ Hy Quân vẫn cảm thấy, những lời cảm ơn chân thành này, đối với toàn bộ sự giúp đỡ mà Lâm Hiểu Phong suốt thời gian qua đã dành cho cậu, thực sự là không đáng kể một chút nào. Từ khi còn học Cao trung, Lâm Hiểu Phong đã không ít lần che chở cho cậu, đối xử với cậu như với em trai ruột. Đến khi mỗi người đã có trong tay một tập đoàn để tiếp quản rồi, mặc dù bận rộn vô cùng, anh vẫn luôn bỏ ra không ít thời gian quan tâm, chăm sóc cậu. Lúc cậu mất hết đi tất cả, quẫn trí tới mức hóa điên, ngày đêm gào thét, khóc lóc đòi người trong bệnh viện tâm thần, Lâm Hiểu Phong cũng không hề buông tay. Anh ngày ngày ngày chăm sóc cậu, giúp cậu ăn, nhìn cậu ngủ, mặc dù ngay cả tên anh, Từ Hy Quân khi ấy cũng không thể nhớ. Vương Nhiêm Hạo đã nói cho Từ Hy Quân biết, sau khi ba mẹ cậu đột ngột qua đời, cậu cắt cổ tay tự tử, Từ gia đã rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Mọi cổ đông yêu cầu rút hết nguồn đầu tư dự án chung cùng các hợp đồng, toàn bộ nhân viên đều đối mặt với tình trạng thất nghiệp. Lâm Hiểu Phong khi ấy đã một mình giải quyết ổn thoả vấn đề tài chính với các cổ đông, tạo điều kiện cho toàn bộ nhân viên của Từ gia đến làm việc tại Lâm gia, giảm thiểu tối đa nguy cơ thất nghiệp. Bao nhiêu lùm xùm chồng chất của Từ gia, đều do một tay anh giải quyết gọn gàng, quả thực không hổ danh là đệ nhất thiếu gia nhà họ Lâm. Tuy nhiên, để giữ lại được vẹn toàn sản nghiệp của tập đoàn Từ gia, Lâm Hiểu Phong khi ấy thực sự đã hao tổn không ít sức lực. Người ngoài nhìn vào, hẳn sẽ nghĩ, Lâm Hiểu Phong thực sự là một kẻ lập dị đi. Thời điểm mà trong tay Từ Hy Quân không còn lại gì, cậu đã từ bỏ hy vọng với chính bản thân mình, vậy mà anh từ trước đến nay chưa từng có ý định từ bỏ hy vọng vào cậu. Nói Từ Hy Quân cậu nợ anh cả một đời, quả thực là không ngoa một chút nào.