[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 27. Chân chính thuộc về nhau
Sau một thời gian bận rộn không ngừng nghỉ ở Lục gia, công việc trên thương trường của Lục Vũ hiện tại cũng đã tạm thời được sắp xếp ổn thoả. Hắn cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, ở nhà tự mình chăm sóc Từ Hy Quân.
Từ Hy Quân sau hôm trở về từ Vương thị, tình hình sức khỏe so với trước kia đã kém đi không ít. Cậu dễ kích động hơn, lại thường xuyên gặp phải chứng huyễn thính, chỉ cần ngồi tịch mịch một hồi, bên tai liền lập tức vang lên những âm thanh quỷ dị đáng sợ kia. Đêm đến, Từ Hy Quân đi ngủ rất hay gặp phải ác mộng. Những giấc mơ về tai nạn của Lục Vũ, của ba mẹ và về quãng thời gian đầy đau khổ trước kia như một thước phim tua chậm, cứ vậy mà chạy đi chạy lại trong đầu, tiếp tục giằng xé tâm can Từ Hy Quân. Cậu đôi khi bất chợt cảm thấy mọi thứ xung quanh vô cùng quen thuộc mà cũng không kém phần xa lạ, đôi khi cảm thấy việc bản thân cùng chung sống với Lục Vũ sao thật mơ hồ, đôi khi cảm nhận được có một dòng hồi ức kì quái đang ùa về trong đại não, chỉ là chưa kịp nhớ ra đầu đã đau đến khó chịu. Từ Hy Quân bởi vậy mà trong lòng luôn bất an vô cùng.
Lục Vũ nhìn tình trạng sức khỏe của Từ Hy Quân vừa cải thiện được một chút liền trở nên có phần trầm trọng hơn, mỗi đêm vì gặp ác mộng mà vùi đầu vào trong lồng ngực hắn không ngừng run rẩy, trái tim cơ hồ bị ai đó hung hăng bóp nát. Nếu ngày hôm đó hắn trở về nhà sớm hơn một chút, có lẽ bệnh tình của Từ Hy Quân sẽ không trầm trọng như thế này. Cậu hiện tại tinh thần không mấy khi ổn định, nhưng Lục Vũ nhất quyết không để cậu dùng thuốc an thần. Hắn hiểu rõ, thuốc an thần chỉ có thể giúp Từ Hy Quân ổn định trong một thời gian ngắn, hơn nữa lại rất có hại cho sức khỏe của cậu, lượng an thần dùng khi còn ở bệnh viện tâm thần S đã là quá đủ. Quan trọng hơn cả, Lục Vũ hắn thật tâm muốn tự bù đắp, chăm sóc cho cậu. Hắn muốn chính bản thân mình trở thành phương thuốc an thần, giúp cậu xoa dịu đi những tổn thương, đau đớn trong lòng. Lục Vũ luôn sẵn sàng ôm chặt lấy Từ Hy Quân vào lòng mỗi khi cậu kích động, sẵn sàng thủ thỉ bên tai cậu những lời ngọt ngào để mọi âm thanh quỷ dị kia không thể tràn vào trong đại não, sẵn sàng không ngừng xoa nhẹ tấm lưng nhỏ bé và đặt lên trán cậu những nụ hôn để cậu cảm nhận được hắn vẫn luôn ở đây, để cậu có thể tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ sau một cơn ác mộng dài. Lục Vũ hiện tại chính là có thể vì Từ Hy Quân mà sẵn sàng làm mọi thứ.
Từ khi được đưa về từ bệnh viện tâm thần S, ngoài lần tự mình bỏ ra khỏi nhà kia, Từ Hy Quân căn bản chưa từng ra ngoài, bởi lẽ cậu vẫn còn chưa quen thuộc với việc cùng người ngoài tiếp xúc, cũng do Lục Vũ quá bận rộn. Hiện tại đã có được chút thời gian rảnh rỗi, Lục Vũ quyết định đem Từ Hy Quân ra ngoài một chuyến, vừa để cậu cải thiện tinh thần, vừa coi đó là một buổi hẹn hò chân chính đầu tiên của cả hai người.
Điểm đến mà Lục Vũ lựa chọn là một vùng ven biển ở ngoại ô. Nơi đây tuy không quá nổi tiếng nhưng cảnh sắc lại đặc biệt hài hòa, người dân vô cùng thân thiện. Lục Vũ vốn muốn đưa Từ Hy Quân ra nước ngoài, hoặc đến những quần đảo nổi tiếng một chút. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn nhận thấy sức khỏe của cậu không được ổn định, ra nước ngoài là không nên. Hơn nữa, hiện tại tuy không phải mùa du lịch nhưng thời tiết lại đẹp vô cùng, những quần đảo lớn hẳn sẽ có không ít khách du lịch. Từ Hy Quân vừa trải qua cảm giác kinh hoàng đối với người lạ, lúc này mà bị dẫn tới nơi đông người, chắc chắn sẽ sợ hãi vô cùng. Vùng ven biển ngoại ô thưa người này chính là điểm đến thích hợp nhất đối với cậu.