[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 25. Thừa nhận
Lục Vũ nhanh chóng bước xuống xe, chạy thẳng về phía cửa. Đến lúc tiến lại gần, hắn phát hiện ra cửa nhà chính là không hề khóa, lại còn mở lớn.
Lục Vũ bất giác cảm thấy có điều gì đó chẳng lành. Hắn lập tức xông vào nhà, lớn giọng gọi tên Từ Hy Quân.
Cả căn nhà rộng lớn một mảng im ắng, không hề xuất hiện thanh âm có chút rụt rè quen thuộc mà hắn mong đợi.
Lục Vũ nhanh chóng kiểm tra ở tất cả các phòng, rồi đến các tầng lầu, vừa kiểm tra vừa không ngừng gọi tên Từ Hy Quân. Chính là vẫn không hề có giọng nói quen thuộc đáp lại, thân ảnh nhỏ bé kia cũng không thấy.
Từ Hy Quân thực sự đã bỏ ra ngoài rồi.
Lục Vũ không thể phủ nhận, trong lòng hắn hiện tại thực sự là lo lắng vô cùng. Từ Hy Quân vì sao bỗng dưng lại bỏ đi như vậy? Cậu rốt cuộc có thể đi đâu? Từ khi bắt đầu mắc chứng tâm thần phân liệt, Từ Hy Quân căn bản đến khuôn viên bệnh viện cũng chưa từng bước ra, chứ không hề nói đến đường phố ban sáng xe cộ tấp nập, nườm nượp người qua lại như lúc này. Phải mất một thời gian rất dài cậu mới có thể tiếp xúc, trò chuyện với mọi người xung quanh, bất quá đều là mọi người chủ động bắt chuyện với cậu trước, dành không ít thời gian bên cạnh quan tâm, chăm sóc cậu. Hiện tại một thân một mình chạy ra ngoài đường lớn toàn người xa lạ, Từ Hy Quân sẽ ra sao? Lục Vũ biết rất rõ bệnh tình của Từ Hy Quân mặc dù đã có nhiều tiến triển, cậu sẽ không dễ dàng trở nên kích động như trước nhưng lúc này vẫn là đang trong quá trình điều trị, chỉ cần một ảnh hưởng tâm lý nhỏ cũng có thể dễ dàng đem toàn bộ thành quả của quãng thời gian chữa trị trở về con số không tròn trĩnh. Đây chính là điều hắn không mong muốn nhất.
Từ Hy Quân từ lúc được đưa từ bệnh viện tâm thần S về, cơ thể dường như vẫn quen thói cũ, hoạt động có phần trúc trắc như một cỗ máy. Cậu thường đến giờ sẽ lên giường, nằm một lúc liền ngủ. Sáng hôm sau sẽ rất đúng giờ mà tỉnh dậy. Lục Vũ để ý hiện tại chính là quá giờ tỉnh giấc hằng ngày của Từ Hy Quân hơn một tiếng đồng hồ, cậu có lẽ chưa thể đi đâu quá xa được. Hắn lập tức gọi điện cho thư kí Phác dời toàn bộ các buổi họp trong hôm nay sang ngày khác, tức tốc chạy đi tìm Từ Hy Quân.
– – – – – – – – – –
Lục Vũ một thân tây trang đã có phần xộc xệch, tuyệt vọng tựa lưng vào cột đèn bên đường, không ngừng thở dốc.
Hắn đã chạy qua không biết bao nhiêu con phố, hỏi thăm không biết bao nhiêu người, một chút tung tích về Từ Hy Quân cũng không tìm được.
Hy Quân, em rốt cuộc đang ở đâu?
Lục Vũ hắn hiện tại chính là không thể bảo thủ được nữa rồi.
Hắn rất sợ, thực sự rất sợ.
Lần đầu tiên hắn vì thiếu vắng đi sự tồn tại của một người mà cảm thấy lo sợ đến vậy.
Lục Vũ chậm rãi đặt tay lên ngực mình. Nơi này … vì sao hiện tại lại đau đến thế? Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy thật khó khăn.
Thì ra … đây chính là cảm giác mà Từ Hy Quân mỗi ngày đều phải trải qua trong suốt thời gian ở bệnh viện tâm thần S hay sao?