[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 21. Tiến một bước
Lục Vũ sau một hồi chật vật trong phòng vệ sinh, bản thân cuối cùng cũng có thể định thần lại. Hắn bước ra ngoài, trông thấy Từ Hy Quân đang an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên giường, cái đầu nhỏ hơi hơi cúi xuống.
– Tôi ra ngoài mua thêm đồ ăn cho cậu. – Lục Vũ thấp giọng nói, bàn tay đã sớm cầm lấy chìa khóa xe cùng áo vét vắt trên ghế.
Từ Hy Quân nghe vậy liền lập tức rơi vào trạng thái khẩn trương.
– Đ… Đại Vũ, không cần! Em không đói. Anh… anh đừng đi.
Lục Vũ nhìn phản ứng của cậu, trong đầu thầm nghĩ, Từ Hy Quân hiện tại mà đã không muốn mình đi, bản thân chắc chắn sẽ không thể rời khỏi căn phòng này. Hắn nhìn đồng hồ một chút. Bây giờ cũng tương đối muộn, cổng bệnh viện dưới kia hẳn là đã đóng rồi. Muốn ra ngoài lúc này phải nói chuyện với bảo vệ, rất phiền phức.
Lục Vũ quyết định không đi nữa. Nhưng Từ Hy Quân vừa rồi đã nôn hết toàn bộ thức ăn vừa ăn được, hiện tại trong bụng chính là không có gì. Người cậu ốm yếu như vậy, hắn không thể để cậu ôm một cái bụng rỗng mà đi ngủ.
Lục Vũ bất đắc dĩ nhìn hộp cơm còn một nửa của mình ở trên bàn.
– Cậu ăn tạm thêm cái này đi. Sáng sớm mai tôi sẽ yêu cầu y tá chuẩn bị nhiều thức ăn một chút. – Lục Vũ vừa nói vừa cầm hộp cơm của mình, đem lấy đặt vào tay Từ Hy Quân.
Từ Hy Quân có chút căng thẳng nhìn hộp cơm trong tay. Kì thực từ lúc nhập viện đến nay, số lần cậu bỏ bữa cũng tương đối nhiều. Bởi vậy, dạ dày đã sớm thích ứng. Một buổi tối không ăn cơm đối với cậu không hề có vấn đề gì. Hiện tại, Từ Hy Quân thực sự không cảm thấy đói. Cậu để ý, dạo này Lục Vũ tới đây đều mang theo rất nhiều giấy tờ. Xem ra công việc của anh ấy hẳn vô cùng vất vả. Khi nãy Lục Vũ mới ăn có một chút cơm như vậy, còn đâu sức lực để làm việc? Nghĩ vậy, đối với phần cơm này, Từ Hy Quân không hề muốn ăn, mà cũng không dám ăn.
Lục Vũ nhìn nét mặt phức tạp của Từ Hy Quân. Hắn như đọc được một phần suy nghĩ của cậu, liền trầm giọng, khẩu khí có phần như đe dọa:
– Cậu không ăn, tôi liền lập tức rời khỏi đây.
Từ Hy Quân chỉ cần nghe thấy cụm từ ” rời khỏi đây” liền bị dọa sợ. Cậu không một chút do dự, cầm ngay hộp cơm của Lục Vũ lên, cắm cúi ăn.
Lục Vũ nhìn Từ Hy Quân ngoan ngoãn nghe lời mình, trong lòng cũng cảm thấy an tâm được vài phần. Hắn không nhanh không chậm bước đến bên tủ nhỏ cạnh đầu giường, rót cho cậu một cốc nước, rồi lấy ra từ cặp táp vài tập tài liệu cùng máy tính, đặt lên bàn gỗ kê ở góc phòng bệnh, tranh thủ làm việc. Dạo gần đây Lục gia đang cạnh tranh một hợp đồng rất lớn. Lục Vũ hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, luôn phải tận dụng mọi thời điểm để làm việc. Sáng sớm mai, lúc Từ Hy Quân vẫn đang ngủ, hắn sẽ như mọi lần, tranh thủ về nhà một chút, dành khoảng thời gian ít ỏi để tắm rửa cùng ăn sáng, sau đó ngay lập tức đến Lục gia.
Từ Hy Quân đã ăn xong hộp cơm từ khi nào. Cậu ngay ngắn ngồi im trên giường, ngắm nhìn Lục Vũ đang chăm chú làm việc. Hành động này đã sớm trở thành một niềm hạnh phúc nho nhỏ trong lòng Từ Hy Quân. Trước kia, khi hai người vẫn còn chung sống, mong ước lớn nhất của cậu, bên cạnh được cùng Lục Vũ ăn cơm, chính là được nhìn hắn làm việc. Điều tưởng chừng như đơn giản đến vậy, lại là khát khao lớn nhất trong lòng Từ Hy Quân lúc bấy giờ. Bởi lẽ, Lục Vũ trước kia thường rất ít khi làm việc ở nhà. Nói một cách cụ thể hơn, chính là hắn chẳng mấy khi có mặt ở nhà. Từ Hy Quân hoàn toàn có thể hiểu được điều đó. Lục Vũ vốn luôn chán ghét cậu như vậy, hắn không hay về nhà, cũng chỉ có thể bởi hắn không muốn nhìn thấy cậu, không muốn phải quay về cái nơi mà hắn bị trói buộc. Tuy nhiên, Từ Hy Quân khi ấy vẫn lạc quan vô cùng. Đôi khi, cậu thường phác họa trong đầu mình dáng vẻ của Lục Vũ lúc chăm chú làm việc rồi tự mình bật cười. Kì thực, để ngắm nhìn được Lục Vũ lúc làm việc, cũng không khó khăn đến vậy. Chỉ là khi đó, Từ Hy Quân tựa như vẫn còn giữ trong mình cái tính nhút nhát của những năm Cao trung, một bước chủ động cũng không dám tiến tới.