[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 18. Gần thêm một chút
Lục Vũ xách toàn bộ đồ đã mua cho tình nhân bé nhỏ lúc buổi chiều vào nhà, đặt lên ghế sofa. Lam Trác Như im lặng tựa bên cửa, nhìn hắn.
Lục Vũ sắp xếp đồ xong xuôi, quay đầu lại, không nhanh không chậm tiến về phía Lam Trác Như.
– Vũ Vũ, em rất nhớ anh… – Trác Như giọng nói ám muội, dùng ánh mắt đầy quyến rũ mà nhìn hắn, đôi bàn tay mềm mại đã sớm luồn vào bên trong áo vét, mân mê thắt lưng rắn chắc của hắn.
Lục Vũ biết rõ cô nàng muốn gì, nhưng hôm nay hắn lại không có một chút hứng thú. Việc dành cả buổi chiều đi mua sắm với cô nàng xem ra đã chạm tới giới hạn của hắn. Lục Vũ vốn không phải là người thích dành nhiều thời gian cho mấy trò tiêu khiển.
Lục Vũ bình thản kéo đôi bàn tay đang nghịch ngợm ở thắt lưng mình ra, rất ôn nhu mà cúi xuống đặt lên trán người con gái trước mặt một nụ hôn.
– Ở Lục gia còn rất nhiều việc, anh phải quay trở về. Em vẫn là nên đi ngủ sớm một chút.
Vừa dứt lời, Lục Vũ liền lập tức ly khai, bỏ lại Lam Trác Như vẫn còn ngơ ngác bên cửa. Cô nàng chưa từng bị hắn từ chối như vậy. Trong lòng Lam Trác Như không tự chủ mà dấy lên cảm giác chẳng lành.
___________
Lục Vũ có chút mệt mỏi ngả lưng xuống ghế lái. Bây giờ đã gần 21 giờ.
Từ Hy Quân giờ này … hẳn là chưa ngủ đi.
Đã hơn hai tuần lễ kể từ lần hắn cùng Lâm Hiểu Phong đến thăm cậu. Bản thân đã tự nhắc nhở không được để tâm đến cậu. Nhưng kì thực, suốt hơn hai tuần nay, Lục Vũ không thể nào đẩy hình ảnh Từ Hy Quân ra khỏi đầu, đôi lúc trong lòng lại bất giác dấy lên hiếu kì về tình hình của cậu hiện tại. Hắn càng ngày càng cảm thấy không thể hiểu nổi chính bản thân mình.
Nghĩ ngợi một hồi, Lục Vũ vẫn là không tự chủ mà lái xe tới một tiệm đồ ăn dinh dưỡng có tiếng, đặt mua một suất cháo sườn nóng hổi rồi chạy thẳng đến bệnh viện tâm thần S.
________________________
Lục Vũ mở cửa bước vào phòng. Từ Hy Quân đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt vô hồn chăm chăm nhìn vào vô định. Cậu đã được gội đầu và cắt tóc gọn gàng, hiện tại chính là không còn thê thảm như hình ảnh trong trí nhớ của Lục Vũ. Tuy nhiên, hắn có thể thấy rất rõ Từ Hy Quân đã gầy đi tương đối nhiều, sắc mặt cũng kém hẳn. Thân hình gầy guộc trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình lại càng trở nên nhỏ bé. Đôi bàn tay của cậu cứ mân mê thứ gì đó, hắn bước vào cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên nhìn lấy một cái. Lục Vũ bất giác cau mày, trong lòng khó chịu vô cùng. Bên cạnh giường bệnh, một cô y tá đang lúi húi sắp xếp mấy bộ áo bệnh nhân của Từ Hy Quân.
Nghe tiếng mở cửa phòng, cô y tá quay đầu lại. Trông thấy sắc mặt âm trầm của Lục Vũ, cô cũng không nhiều lời, chỉ dám khẽ chào hắn một câu rồi trực tiếp nói luôn:
– Tiên sinh, tôi vừa mới thay quần áo cho bệnh nhân Từ. Một lát nữa sẽ lập tức đem dịch truyền dinh dưỡng đến đây.
– Dịch truyền dinh dưỡng? Cậu ta chưa ăn? – Sắc mặt Lục Vũ đã xấu đi vài phần, giọng nói mang chút ý tức giận khó nhìn ra.