[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 16. Sợ
Sáng hôm nay, Lâm Hiểu Phong hoàn thành hết thủ tục xuất viện cho Lục Vũ. Lục Vũ hiện tại đã có thể quay trở lại vị trí tổng tài, tiếp tục tiếp quản Lục gia.
Lục Vũ ngồi trên bàn làm việc, cố gắng xem hết những hồ sơ và bản thảo mà mình đã bỏ sót trong suốt một tháng qua. Lâm Hiểu Phong cứ ngồi ở bàn trà trân trân nhìn hắn khiến hắn có chút không được tự nhiên.
– Ở Lâm gia hết việc rồi à? – Lục Vũ hỏi, tầm mắt vẫn không rời khỏi đống giấy tờ trước mặt.
– Cậu một chút cũng không tò mò về cuộc sống hiện tại của Từ Hy Quân hay sao?
Lục Vũ bỗng bất động trong giây lát, không nhanh không chậm đặt tập bản thảo trong tay xuống, hướng tầm mắt về phía Lâm Hiểu Phong.
Suốt một tháng nay, hắn không phải chưa từng nghĩ đến việc này. Từ Hy Quân trước kia yêu hắn đến điên cuồng, vậy mà từ lúc hắn tỉnh lại, một chút bóng dáng cậu cũng không thấy. Hắn cũng từng tò mò cậu giờ sống ra sao. Nhưng ý nghĩ đó đã sớm bị Lục Vũ gạt ra khỏi đầu. Đối với hắn hiện tại, tình cảm của Từ Hy Quân và cả năm năm chung sống đó, căn bản chỉ là một vở kịch hoàn hảo. Thực lòng yêu sao? Mẹ nó, tất cả đều là giả dối. Trên đời này vốn không tồn tại thứ tình cảm như vậy. Từ Hy Quân hẳn là một con cáo đội lốt thỏ, giả vờ yêu hắn say đắm cũng chỉ vì cái lợi trước mắt mà thôi.
– Tôi và cậu ta đã sớm không còn một mối quan hệ nào. – Lục Vũ lạnh giọng đáp.
– Cậu và em ấy còn chưa làm đơn ly hôn.
– Rốt cuộc cậu nói với tôi những điều này để làm gì? – Lục Vũ mất bình tĩnh, lớn tiếng hỏi.
– Chủ tịch và phu nhân Từ đã qua đời rồi. – Lâm Hiểu Phong trầm giọng đáp.
– Cậu nói gì?
– Cậu nhập viện được bốn ngày thì họ gặp tai nạn giao thông trên đường ra sân bay, đột tử ngay sau đó.
Lục Vũ lâm vào trầm mặc.
– Tôi biết cậu hiện tại chính là căm hận Từ Hy Quân vô cùng, nhưng tôi tin rằng có uẩn khúc trong chuyện giữa Từ gia và Vương thị. Từ Hy Quân chắc chắn đã bị hiểu lầm. Tôi không xin cậu suy xét cho em ấy, chỉ hy vọng cậu không thương em ấy thì hãy nghĩ một chút cho hai bác nơi chín suối. – Lâm Hiểu Phong thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng.
– Cậu có ý gì? – Lục Vũ có chút hoang mang.
Lâm Hiểu Phong liền kể lại mọi chuyện về Từ Hy Quân trong suốt một tháng qua cho Lục Vũ. Lục Vũ nghe xong, một lời cũng không nói.
– Cậu chỉ cần gặp em ấy một lần thôi. Tôi xin cậu. Cậu hận em ấy, tôi không quản, nhưng tôi không muốn phải nhìn thấy em ấy sống cả đời như vậy. – Lâm Hiểu Phong cố gắng năn nỉ Lục Vũ. Hắn chỉ sợ Lục Vũ mà từ chối, thì việc chữa bệnh cho Từ Hy Quân coi như hết hy vọng.
Nằm ngoài dự đoán của Lâm Hiểu Phong, Lục Vũ đăm chiêu một lúc rồi gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, sắc mặt của hắn hiện tại không tốt một chút nào, giữa hàng lông mày đã sớm xuất hiện một nếp nhăn, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Trong một giây lát Lâm Hiểu Phong ngỡ như nhìn thấy cả tia lo lắng ở ánh mắt của Lục Vũ. Tuy nhiên, hắn liền lập tức cho rằng mình đã lầm rồi. Lục Vũ từ trước đến nay một chút tình cảm cho Từ Hy Quân cũng không có, giờ còn căm hận em ấy đến vậy, sao có thể kia?