[Đm][Ngược]Tình Điên - Chương 13. Sự thật
Tôi bước tới phòng làm việc của Vương Nhiêm Hạo, bỏ ngoài tai những lời ngăn cản của thư kí hắn, không kiêng nể mà mở cửa xông vào. Vương Nhiêm Hạo nhìn thấy tôi, vô cùng ung dung đứng dậy, phẩy phẩy tay bảo thư kí ra khỏi phòng. Bộ dáng của hắn lúc này lập tức khiến tôi nhớ đến vẻ thong thả của Lam Trác Như khi vừa rồi bị tôi bắt gặp. Máu nóng trong người tôi như dồn hết lên đỉnh đầu, chỉ hận không thể xông tới xé nát cái vẻ cao thượng mà thực sự giả tạo đến đáng khinh bỉ của Vương Nhiêm Hạo.
Tôi nắm chặt tay thành quyền, cố gắng kìm nén sự tức giận giận trong lòng. Vương Nhiêm Hạo vẫn rất bình tĩnh mà nhìn tôi, hướng tay chỉ về phía bàn trà, nhẹ giọng nói:
– Ngồi đi.
Hắn đặt lên bàn hai chiếc ly thiết kế vô cùng tinh xảo, rồi đem rượu vang ra ung dung rót. Tiếng róc rách của rượu chảy càng khiến cho lòng tôi ngứa ngáy đến phát điên.
– Xem ra anh đã biết rồi? – Hắn đẩy một ly rượu đến trước mặt tôi.
– Cậu tiếp cận tôi, giúp đỡ Từ gia, chỉ vì mục đích này?
– Phải! – Hắn không do dự mà thừa nhận.
Chữ ” Phải ” này của hắn như đem mọi kì vọng trước đây của tôi một cước đạp đổ. Xem ra bản thân mình chính là ngu ngốc. Tôi đã từng nghĩ rằng mình hiểu lầm Vương Nhiêm Hạo, rằng hắn đối với tôi hẳn là không hề có mục đích gì khác ngoài công việc. Bản thân không thể kìm hãm nổi sự tức giận cùng thất vọng, tôi thẳng tay cầm ly rượu ném xuống sàn.
” CHOANG “
Tiếng chiếc ly vỡ vang lên thật chói tai. Vương Nhiêm Hạo nhìn từng mảnh ly bể trên sàn giữa rượu đỏ lênh láng, vẻ mặt không đổi mà hướng tầm mắt về phía tôi, tựa như đang chờ tôi tiếp tục nổi giận.
– RỐT CUỘC CẬU MUỐN LÀM GÌ? TẠI SAO CỨ PHẢI HỦY HOẠI LỤC GIA? TẠI SAO LẠI LÀM VẬY VỚI LỤC VŨ? – Tôi quát lớn.
Vương Nhiêm Hạo nhìn vẻ tức giận của tôi, cười khẩy một cái rồi ung dung nhấp một ngụm rượu.
– Xem ra anh thực sự rất yêu hắn.
Tôi xông tới, nắm chặt cổ áo Vương Nhiêm Hạo mà xách lên, lớn tiếng nói:
– TRẢ LỜI TÔI.
– Anh thì biết cái gì chứ? – Vương Nhiêm Hạo bỗng trầm giọng, trong đáy mắt hiện lên tia căm phẫn đến đáng sợ.
Tôi có chút bất ngờ với phản ứng của hắn, nhưng bàn tay lại càng siết chặt cổ áo hắn.
– Anh với hắn kết hôn được bao lâu? Năm năm? Anh quen hắn được bao lâu? Dưới mười năm? Anh có chắc mình biết mọi sự trong gia đình hắn ? Nếu chưa hiểu chuyện thì đừng có lớn tiếng tra khảo tôi. – Vương Nhiên Hạo đanh giọng nói lại.
– Năm xưa, ba tôi và lão Lục là đôi bạn thân. Bọn họ cùng học Cao trung, ba tôi luôn sát cánh bên lão Lục trong lúc khó khăn, giúp đỡ khi lão ta cần. Thời ấy cả hai người họ cùng nuôi dưỡng ước mơ trở thành doanh nhân thành đạt. Sau một thời gian dài nỗ lực, cả ba tôi và lão Lục đều đạt được những gì mình mong muốn. Vương thị và Lục gia nằm trong những tập đoàn phát triển nhất thời kì bấy giờ. Đến một ngày, Vương thị và Lục gia chính thức trở thành đối thủ trên thương trường. Ba tôi vốn chưa bao giờ có ý định đối đầu với Lục gia, bởi trong lòng ông, lão Lục mãi mãi là người bạn tri kỉ. Thế nhưng, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của ba tôi, chỉ vì cái danh ” tập đoàn kinh tế hàng đầu Châu Á”, lão già đó cư nhiên dùng tiền mua chuộc nhân viên của Vương thị rồi đổ cho Vương thị làm ăn bất chính. Không chỉ vậy, lão ta còn cho người chuốc thuốc mẹ tôi, chụp ảnh bà cùng kẻ khác rồi tung tin bà ngoại tình. Mẹ tôi vốn là một tiểu thư khuê các, gặp phải chuyện như vậy liền nhục nhã không dám nhìn mặt chồng con. Sau đó ông bà ngoại cũng không coi bà là người trong nhà nữa, mẹ tôi bị dồn đến đường cùng liền nhảy xuống sông tự vẫn. Con mẹ nó, chính lão già khốn kiếp kia đã bức mẹ tôi chết. – Vương Nhiêm Hạo nói xong hai mắt đã sớm bị một tầng sương phủ, nhưng vẫn không thể nào che đi được sự căm phẫn hiện lên rõ trên từng tia máu.