[Đm- On Going] [Abo] Trợ Lý Thư Ký B À, Cậu Ổn Chứ?- Chichi - 1. Sự cố thang máy
Mùa hè tại thành phố A vô cùng oi bức, Lý Nam bước xuống xe bus cùng lớp mồ hôi đọng lại trên trán.
“Nóng chết mất..” Lý Nam nghĩ
8h30 sáng một beta bình thường đang ở độ tuổi 23 đầy hoài bão tự nướng mình dưới cái nắng tàn bạo, cầm theo túi CV như bao con người vô sản ngoài kia, cậu phải bán linh hồn và thể xác cho tư bản để đổi lấy miếng cơm manh áo sống qua ngày, à vâng cậu ấy đi phỏng vấn xin việc ấy mà.
“Để tới được nơi phỏng vấn mình còn phải đi bộ 15 phút nữa.. lại quên mang theo nón, sao ngu vậy trời!!” Lý Nam tự trách lê thân thể dưới cái nắng gắt đến vô lý, tức tốc đến trước cánh cửa to lớn của Dynasty- tập đoàn phân phối linh kiện thuộc top 20 cả nước.
“Mát quá đi thôi, đúng là tập đoàn lớn máy lạnh phà phà thích ghê..” cái thân đầy mô hôi của cậu được làn gió của tư bản thổi qua cuốn đi bao nhiêu mệt nhọc trước đó, Lý Nam vui vẻ tiến đến chị lễ tân đưa mail liên hệ của công ty
“Chào chị ạ! Em là Lý Nam được liên hệ đến phỏng vấn ngày hôm nay ạ.”
“Em đến thang máy số 4 đằng kia, lên tầng 10 rồi đi hướng bên trái sẽ thấy phòng nhân sự nhé, chúc em may mắn nha.” Chị lễ tân cười vô cùng chuyên nghiệp và thân thiện.
“Em cảm ơn ạ, tạm biệt chị.” Lý Nam lễ phép theo chỉ dẫn, nhanh chống đi lại chỗ thang máy số 4 ung dung bước vào tiến đến tầng 10 chỉ một mình một thang máy vô cùng thoáng đãng. Cho tới khi thang máy dừng tại tầng 5, một người đàn ông cao lớn trên tay là sấp tài liệu bước vào ấn lên tầng 20-tầng cao nhất của toà nhà, Lý Nam vô thức cuối đầu chào rồi nép sát vào góc lén lút nhìn người ta.
“Sao lại thấy rén rén thế này, đây là khí thế alpha cấp A hay sao? Mình không nghe mùi gì mà còn sờ sợ nói chi mấy người có thể cảm nhận được, may ghê vì mình là beta”
Người đàn ông chẳng những cao lớn lại đẹp trai ngời ngời với gương mặt góc cạnh đôi mắt sâu mũi cao vun vút, bờ vai vững chải ấy khoác lên bộ suit vừa vặn phẳng phiu màu xám cùng ghim vàng tinh tế treo bên cà vạt đen giản đơn nhưng không hề đơn giản, nhìn là biết không phải alpha thì chả lẽ khủng long à. Lý Nam nhìn người rồi nhìn mình, đúng là không có so sánh không có đau thương.
Cậu gãi gãi cái mũi thấp tròn nho nhỏ của mình chờ đợi tiếng ting để ra khỏi đây, nhưng khoảng 20 giây sau không phải tiếng ting mà là “bụp” đèn tắt, thang máy lung lay, Lý Nam xịt keo cứng ngắt. Thang máy hỏng rồi!!!
“Alo có ai nghe thấy không?” Giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông cất lên, hình như anh ta đang bấm chuông liên hệ bảo vệ công ty, Lý Nam lờ mờ nhìn tay anh ta chạm vào những chiếc nút thang máy đang phát sáng. Cậu bừng tỉnh khỏi cơn hốt hoảng rồi nhanh nhảu, tìm điện thoại mở đèn pin lên. Chiếu thẳng vô mặt người ta luôn.
“Á.. aha.. tôi tôi xin lỗi, tôi muốn mở đèn cho sáng thôi, tối quá”
“Tôi không sao”
“Ờm.. bảo vệ đã nghe thấy chúng ta bị kẹt chưa ạ?”
“Hình như hỏng rồi, không thấy họ trả lời” người đàn ông để tay vào túi quần tìm kiếm gì đấy chắc là điện thoại, rồi lại đổi sang túi áo, rồi lại..
“Cậu có thể cho tôi mượn điện thoại để liên lạc người cứu hộ không? Hiện tại tôi không mang theo điện thoại.” anh ta quay lại nhìn Lý Nam đôi mắt sâu hun hút ấy không khỏi làm cậu cảm thấy hơi sợ đôi chút.