metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Next

[ Đm ] Minh Hôn - Tiểu Nam Tỷ Tỷ - Chương 1: Ác mộng

  1. Metruyen
  2. [ Đm ] Minh Hôn - Tiểu Nam Tỷ Tỷ
  3. Chương 1: Ác mộng
Next

“Quả Quả, tết năm nay… Con về nhà một chuyến đi.”

Thanh âm của người mẹ hơi khàn khàn, mang chút mệt mỏi.

“Giọng mẹ sao thế? Mẹ bị cảm à?”

Gầy béo trong phòng đang cầm gối đánh nhau, sợi bông bay tứ tung chạm vào chóp mũi Ân Quả hơi ngứa ngứa.

“Không có… Mẹ nhớ con thôi…” Mẹ Ân Quả dừng một chút rồi nói tiếp. “Năm nay về ăn tết nhé, mẹ chuẩn bị một bàn đồ ăn cho con.”

Ân Quả nghe lời mẹ mình nói có chỗ không thích hợp nhưng rốt cuộc cũng chẳng nghĩ nhiều, nhớ tới chính mình ba năm rồi chưa về liền đồng ý.

Ngắt cuộc gọi, người béo béo liền nhảy tới: “Trái cây, tết Trung Nguyên năm nay chú định về quê à?”

Ân Quả gật đầu: “Ừ, ông của tôi mới mất gần đây, về cúng bái cho ông một chút.”

Người gầy gầy đảo tròng mắt, quay lại tò mò: “Ê Trái cây, về quê chú có gì chơi không?”

Ân Quả nhìn anh ta một cái, không hiểu ý muốn nói gì: “Địa phương nông thôn dựa núi gần sông, cậu nói xem chơi có vui không?”

Béo cùng gầy đều là người thành thị bản địa, bất đồng với cậu từ nông thôn lên thành phố B học Đại học. Hai người họ luôn hứng thú với địa phương nho nhỏ ở nông thôn.

“Dựa vào núi, gần sông ổn mà.” Béo cùng gầy trao đổi ánh mắt, cười hề hề. “Dựa núi gần sông phong cảnh đẹp. Trái cây à, chú em xem chúng ta quen nhau ngót nghét hơn một năm rồi, thế mà chưa được chú dẫn về quê chơi đâu.”

Ân Quả nháy mắt sáng tỏ chủ ý của họ, trợn trắng mắt: “Thông báo với hai người, nới đấy chẳng có gì vui vui để chơi cả.”

“Chú em nói chơi không vui vì chú ở đấy chơi từ bé mãi rồi, chơi phát ngấy thì tự nhiên liền cảm thấy mất vui thôi.” Mập mạp nói: “Thế này đi, lần này về ăn tết chú em mang hai người bọn này về chơi nhé.”

Nhìn ánh mắt của bọn họ, hẳn là đã nuôi ý định này từ lâu rồi.

Ân Quả chau mày: “Mang hai người theo cũng được, nhưng hai người xác định muốn đi vào tết Trung Nguyên thật hả?”

Tết Trung Nguyên hay còn gọi là tết của quỷ, tương truyền đây là ngày Quỷ Môn Quan mở, hai thằng kia không sợ hả?

Tên gầy gầy cảm thấy chuyến đi này rất kích thích, cậu ta sống trong thành phố từ nhỏ vốn không tin chuyện quỷ thần: “Hiện trường học cho nghỉ, hứa rồi đấy, không cho một mình trốn về trước.”

Béo gầy đều học chung một niên khóa với cậu, hơn nữa còn ở chung một kí túc xá. Cậu muốn dẫn họ về quê chơi thì vẫn nên gọi điện cho mẹ báo một tiếng. Không biết di động hỏng rồi hay lại vứt lung tung, mẹ Ân Quả không hề bắt máy, gọi không được.

Ân Quả không sợ mẹ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, điện thoại mẹ Ân Quả vô cớ tắt máy không phải xảy ra lần đầu. Mẹ cậu nói, di động bật lên tốn điện, dù sao cũng chẳng ai gọi bà nên tắt nguồn quách đi cũng chẳng sao cả.

Cửa phòng ngủ mở ra, Mộc Dương thần thần bí bí đi vào.

Mộc Dương mang theo một cái balo đen, căng phồng chẳng biết bên trong đựng gì. Cậu ta thấy Ân Quả từ nhà tắm ra thì sửng sốt một giây, sau đó gật đầu coi như chào hỏi.

Mặc Dương lại đi cả đêm không về. Người này tính cách tương đối lạnh nhạt, tuy ở chung với nhau một phòng cả năm nhưng Ân Quả cùng cậu ta nói với nhau chắc chưa được 20 câu.

Mộc Dương là một người thần bí, bình thường không thấy bóng dáng, hơn nữa lại có điểm quái dị, thường xuyên đi đêm không nói nhưng dáng vẻ cứ y chang thần côn.

*thần côn: dạng như đi làm thầy ấy:))

Tỷ như hiện tại, Ân Quả chuẩn bị về giường ngủ, Mộc Dương đột niên xoay người, nhìn chằm chằm rồi hỏi một câu: “Sắp tới cậu chuẩn bị đi đâu à?”

Ân Quả thấy kì quái nhưng theo bản năng vẫn trả lời: “Không đi đâu hết.”

Mộc Dương gật đầu, trầm ngâm vài giây rồi lại nói: “Thời gian sắp tới… Cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”

“…” Ân Quả tỏ vẻ không hiểu gì.

“Thôi cậu ngủ đi.”

Không thể hiểu nổi hai câu vừa rồi, nhìn sang Mộc Dương đơn giản cởi áo khoác, nằm lên chăn đệm của mình, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Ân Quả ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.

Sáng sớm hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần của trường học, kết hợp với nghỉ tết Trung Nguyên là ba ngày nghỉ.

Ân Quả đã lấy đủ vé tàu, ba người ba vị trí, đêm hôm trước đã cùng mập mạp và gầy gò xếp đủ hành lý cần thiết.

“Nè Trái cây, trong thôn có tín hiệu không?” Mập mạp cầm điện thoại điên cuồng download phim điện ảnh, sợ trong thôn không có tín hiệu thì ban đêm sẽ bị nhàm chán đến chết.

Ân Quả trừng cậu ta một cái: “Đương nhiên là có, chú em nghĩ đây là thời đại nào rồi, tất nhiên là không lạc hậu tới mức internet cũng không có.”

Next

Bình luận cho chương "Chương 1: Ác mộng"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz