[Đm-Hoàn] Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức - Hạng Lục Qua - Chương 47: Làm việc vặt
- Metruyen
- [Đm-Hoàn] Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức - Hạng Lục Qua
- Chương 47: Làm việc vặt
Chương 47: Làm việc vặt
Edit + Beta: Ruby
——————–
Sáng hôm sau, Tiết Doanh Song tinh thần trào dâng mà đi làm.
Giáo sư Mã vẫn tới trễ một tiếng như cũ, Tiết Doanh Song đã sớm có chuẩn bị tâm lý, tự mình mang sách theo đứng ngoài phòng làm việc vừa chờ vừa đọc. Cậu vừa thấy giáo sư Mã, bèn lớn tiếng chào hỏi: “Thầy ơi, chào buổi sáng!”
Giáo sư Mã rống lại: “Ồn ào muốn chết! Mới sáng sớm, la làng la xóm!”
Mới mở miệng đã bị ghét bỏ, Tiết Doanh Song cũng không nản lòng, nhìn giáo sư Mã cười cười, đi theo vào văn phòng.
Giáo sư Mã vừa vào cửa, vừa ho khan, vừa vượt qua chồng sách trên mặt đất, đi về phía bàn làm việc.
Ông quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt lóng lánh của Tiết Doanh Song đang nhìn vào ông, dường như có lời muốn nói. Ông cũng không thèm đếm xỉa, lạnh lùng nói : “Còn đứng đực ra đó làm gì,? Còn không phân loại đống đồ đó ra, định cho sinh viên tốt nghiệp xong mới trả tụi nó hả?”
Giáo sư Mã nói xong, vượt qua Tiết Doanh Song, cũng không quay đầu lại mà đi họp.
Buổi trưa 12 giờ 10, giáo sư Mã họp xong trở về.
Ông vừa vào cửa, lại phát hiện Tiết Doanh Song vẫn còn trong phòng làm việc. Ông lườm, tức giận nói: “Nên tan tầm thì tan tầm, bị đồn ra ngoài còn tưởng rằng thầy ngược đãi mày đó!”
Nói xong đầu ông nhanh chóng lóe lên, nghĩ thầm đã đến giờ này rồi Tiết Doanh Song còn chưa đi nghỉ trưa, nhất định là chưa làm xong việc.
Hứ, Hình Vân luôn miệng nói người này giỏi giang, kết quả không phải là một tên ngốc lỗ mãng tay chân vụng về, cái gì cũng không biết làm à…
Giáo sư Mã hùng hổ đi về phía bàn nhỏ, chuẩn bị xem coi Tiết Doanh Song cả buổi sáng đã làm được cái gì, định bụng phải mắng Tiết Doanh Song một trận.
Ông đi đến trước bàn nhỏ, mở miệng chuẩn bị mắng người, nhưng mà tập trung nhìn lại, chợt phát hiện chuyện hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của ông.
Ông vốn nghĩ Tiết Doanh Song nhiều lắm thì chỉ hoàn thành được một nửa, nhanh nhất cũng phải tốn thêm nửa buổi nữa mới có thể phân chia xong.
Lúc này, lại thấy cái bàn nhỏ lộn xộn chất đầy giấy tờ ban đầu, bây giờ đã xếp ngay ngắn bài tập và bài thi của sinh viên. Bài thi mà mỗi người cần mang đi đều được sắp xếp theo thứ tự, hơn nữa dùng kẹp bướm kẹp lại, từng cái còn được xếp theo số thứ tự.
Không chỉ như vậy, trên mặt bàn vốn dĩ tích đầy bụi bặm cũng được dọn dẹp, bàn máy tính, máy tính, còn trên sàn nhà bên cạnh cũng không dính một hạt bụi, thật không ăn khớp cùng hoàn cảnh lộn xộn chung quanh.
Tiết Doanh Song bên cạnh nói: “Thầy, em thu dọn sơ qua một chút, có thể chứ?”
Câu mắng người của giáo sư Mã còn chưa phun ra miệng, chỉ có thể oán hận nói: “Nhiều chuyện!”
Giáo sư Mã quay người đi về phía bàn làm việc, Tiết Doanh Song cười hì hì, đi theo phía sau.
Giáo sư Mã quay đầu lại, chỉ thấy trên tay Tiết Doanh Song xách theo một hộp giữ nhiệt nhỏ, nói: “Thầy, hôm qua em nghe thầy ho khan, sáng nay trước khi ra ngoài em có hầm ít lê hấp đường phèn. Mùa đông uống lê hấp đường phèn giúp giảm ho. Nếu thầy không chê thì uống một ít nhé.”