[Đm-Hoàn] Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức - Hạng Lục Qua - Chương 32: Trả tiền
Chương 32: Trả tiền
Edit + Beta: Ruby
————
“Doanh Song à?” Giọng bác cả truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, “Bác là bác cả của con đây.”
Giọng nói đã lâu chưa nghe vang lên, trong đầu Tiết Doanh Song hiện ra dáng vẻ của ông bác.
Ông bác lớn tuổi hơn bố cậu rất nhiều, hai gia đình tuy rằng qua lại không nhiều lắm, nhưng cậu vẫn nhớ vào dịp năm mới, ông bác luôn lặng lẽ cho cậu một bao lì xì lớn, dặn cậu cất kỹ.
Tính cách ông bác hoàn toàn không giống với bố cậu, bố cậu phô trương thích chơi bời, mà ông bác hiền lành hướng nội, là một người cả đời an phận thủ thường.
Bà bác cũng thế, không nói nhiều lời, nhưng cần cù hiền lành, mỗi lần gặp Tiết Doanh Song, nhất định sẽ mang chút gì đó cho cậu.
Tiết Doanh Song có cha mẹ như thế, đương nhiên ấn tượng đối với ông bác, bà bác rất tốt.
Chỉ là nhiều năm như vậy không liên lạc, lúc này ông bác đột nhiên gọi tới, không biết rốt cuộc vì chuyện gì.
“Đã lâu không gặp. Gần đây sức khỏe bác sao rồi? Bà bác đâu?”
“Già rồi, bệnh toàn thân, năm trước xin về hưu sớm. .” Giọng ông bác nghe già đi rất nhiều, “Bà bác con cũng vậy, chân cẳng không tốt.”
“Qua thời gian nữa con về thăm mọi người.” Tiết Doanh Song nói, “Còn ở nhà cũ chứ?”
“Ừ…” Ông bác ậm ờ đáp một tiếng, bỗng nhiên lại im lặng.
Âm thanh đầu bên kia điện thoại không quá rõ, Tiết Doanh Song thử mở to âm lượng, lại nghe ông bác nói: ” Doanh Song, công việc gần đây của con sao rồi?”
“Vẫn luôn làm việc ạ.”
“Như vậy à…” Ông bác lại im lặng.
Lúc này là 10 giờ sáng, mặt trời mùa đông ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, nửa người Tiết Doanh Song phơi trong ánh nắng, vô cùng ấm áp.
Ánh nắng rơi vào trang sách của Tiết Doanh Song, Tiết Doanh Song nhìn ánh mặt trời trên trang sách, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này vô cùng tốt đẹp.
Mà chốc lát sau, chợt nghe đầu bên kia điện thoại nói: “Doanh Song, con có tiền không?”
Tiết Doanh Song sững sờ.
“Anh con nó làm ăn thất bại, cũng không nói, tự mình trả nợ.” Giọng nói ông bác mệt mỏi lại bất đắc dĩ, “Kết quả không trả nổi, lại còn đi vay tiền, bây giờ thiếu nợ hơn 100 nghìn tệ…”
Tay Tiết Doanh Song hơi run lên, há miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.
“Doanh Song, hai bác thật sự hết cách rồi, không thể không đến tìm con.” Ông bác nói, “Trước đây bố của con có mượn bác 200 nghìn, vốn bác nghĩ thôi bỏ đi, thế nhưng lần này thật sự hết cách rồi… Bây giờ bác đi làm bảo vệ, bà bác của con cũng đi giữ trẻ cho người ta, nhưng vẫn chưa đủ… không còn tiền trả nữa, nhà hai bác sẽ bị hủy mất.”