[Đm, Fanfic][Yết Tử] Nắng Tháng 6 Và Mưa Tháng 11 - Phiên ngoại 3: MÌNH LÀ VŨ THIÊN HẠT~ AI ĐỌC NHẬT KÍ CỦA MÌNH LÀ MÌNH GIẬN AK~<3
- Metruyen
- [Đm, Fanfic][Yết Tử] Nắng Tháng 6 Và Mưa Tháng 11
- Phiên ngoại 3: MÌNH LÀ VŨ THIÊN HẠT~ AI ĐỌC NHẬT KÍ CỦA MÌNH LÀ MÌNH GIẬN AK~<3
Tên của cô là Vũ Thiên Hạt, em song sinh của Vũ Thiên Yết.
Người mẹ dịu dàng của bọn họ thường ôm hai anh em vào lòng trong những ngày mưa tầm tã, hạnh phúc thủ thỉ rằng cả hai và người chồng ôn nhu của bà là ba vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời mà Thượng Đế ban tặng cho bà.
Bọn họ lại không nghĩ như vậy.
Ngẩng gương mặt non nớt nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, cảm thụ độ ấm từ bàn tay vuốt ve trên tóc, theo thanh âm mềm mại tiến dần vào giấc ngủ; cặp song sinh nghĩ, bà mới là thiên thần giáng xuống nhân gian.
Thiên thần rồi cũng sẽ có ngày phải về lại trên bầu trời.
Vào một buổi chiều tà cô tịch, mẹ trở về, bất động trong vòng tay của ba. Đôi mắt ngọc thạch mãi mãi không bao giờ phản chiếu hình ảnh nào nữa, thân thể lạnh lẽo không sinh khí, giọng nói êm ái không còn an ủi khi cô gặp ác mộng. Bà chỉ nằm đó, bình thản, thoải mái, như buông tha hết thảy.
Người ta đặt mẹ vào một chiếc hộp thật đẹp.
Anh trai của cô không nhỏ dù chỉ là một giọt nước mắt. Mọi người chỉ trỏ bảo anh vô tình, bất hiếu. Anh không chút quan tâm. Nhưng chỉ có mình cô biết, mẹ từng bảo những đứa bé khóc phá là trẻ hư, mẹ bảo anh hai phải mạnh mẽ để bảo vệ cô. Mẹ luôn khen ngợi nhưng nỗ lực nho nhỏ của con mình, nhè nhẹ vỗ đầu bọn họ mang theo tán thưởng.
Cô ngước lên nhìn dáng đứng thẳng tắp bên cạnh cùng đôi vai nhỏ run rẩy rất khó nhận ra, rồi cũng mím môi quẹt nước mắt, nhẹ siết lấy nắm tay anh.
Mẹ à, chúng con không khóc đâu.
Mẹ sẽ về chứ?
……………………
Sau cái ngày u ám ấy, gia đình của cô trở nên khác xưa. Người cha hiền lành hay nở nụ cười mãi mãi nghiêm nghị, ông bắt đầu vùi đầu vào công việc, đi sớm về trễ. Không còn những buổi dã ngoại cuối tuần, cũng không còn bữa ăn quây quần. Hai người bọn họ được giao cho các chú chăm sóc, còn người cha nọ thì có khi cả tháng cũng chẳng gặp mặt.
Năm lên bảy, lần đầu tiên cô bị tách khỏi người anh song sinh của mình. Vũ Hổ Cáp bỗng dẫn con trai đi biệt tăm suốt ba năm trời. Thiên Hạt không biết hai người họ đi đâu, khi hỏi thì chỉ được ông đáp là anh hai sẽ mạnh mẽ hơn. Nhưng trong suốt khoảng thời gian đó, cô luôn cảm thấy lo lắng, bồn chồn không rõ nguyên nhân. Đôi khi choàng dậy lúc nửa đêm, lồng ngực mơ hồ đau đớn thở gấp…
Tối sinh nhật mười tuổi, cô nhận được món quà tuyệt vời nhất là sự trở về của anh hai. Ôm trong tay chú gấu bông mới, Thiên Hạt chạy vội lên phòng anh, mong muốn được thấy người anh song sinh thân yêu, chia sẻ cùng anh bao vui buồn trong quãng thời gian xa cách.
Bước vào căn phòng tối đen, cô loáng thoáng thấy được bóng người ngồi trên giường. Vừa mở cửa, người ấy lập tức bật người trừng phía kẻ xâm nhập. Trong một thoáng cô cảm thấy một đợt rét lạnh bao trùm toàn thân cùng áp lực vô hình ghim trụ lên mình. Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy lại biến mất, nhưng vẫn để lại thứ gì đó trong không khí…