[Đm - Edit]Trung Khuyển Trở Về_Thanh Thanh Diệp - Chương 4
Edit: Sẹo
Beta: Baozi
☆, Người tình bị đá
So với Tiêu Sắt thì người đàn ông cao hơn một cái trán, tuổi còn trẻ, ánh mắt lại rất sắc bén, tuy rằng không phải mang theo ác ý nhưng bị nhìn như vậy trong lòng Tiêu Sắt không thể nào thoải mái được.
Tuy đối phương chỉ ra y đến muộn nhưng trong giọng nói cũng không có ý trách cứ, Tiêu Sắt cũng chẳng khách khí với hắn, không yếu thế nhìn hắn, duỗi tay ra bắt tay.
“Để Trác tổng đợi lâu.”
Trâu Du Lâm cũng cười tủm tỉm tiến lên, đẩy tay hai người đang nắm nhau ra, duỗi tay bắt tay với Trác Giản, “Trên đường kẹt xe, thật sự xin lỗi mà, Trác tổng, hy vọng không làm hỏng tâm tình của ngài.”
Trác Giản cười nhạt, thoáng dùng lực rút bàn tay bị Trâu Du Lâm nắm chặt ra, nhìn về phía Tiêu Sắt, thái độ thong dong ưu nhã nói:
“Sẽ không, nghe danh đạo diễn Tiêu đã lâu, chờ thêm một lát cũng đáng giá.”
Tiêu Sắt nhíu nhíu mày gần như không thể phát hiện, Trác Giản này, ánh mắt của hắn có chút quái, lại giống như có chút quen mắt, chẳng lẽ là từng nhìn thấy trên tạp chí giới thời trang nào đó? Còn chưa đợi y nghĩ nhiều, Trâu Du Lâm nhiệt tình nhích lại gần.
“Nơi nào nơi nào, Trác tổng ngài mới là nhân vật lớn vang dội, phục sức Mưu Cách không ai không biết không ai không hiểu, kính ngưỡng của kẻ hèn với ngài giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt ~” Trâu Du Lâm quen a dua nịnh hót với Tiêt Sắt, quả thực vỗ mông ngựa hạ bút thành văn.
Tiêu Sắt trầm mặt, giữ chặt quần áo Trâu Du Lâm, một phen xách đến bên cạnh, con hàng muốn tìm đường chết này, quả thực quá mất mặt.
Thật ra Trác Giản không để ý, trên mặt vẫn duy trì vài phần ý cười, “Đạo diễn Tiêu, không bằng chúng ta ngồi xuống nói?”
Vừa dứt lời, trợ lý mặt than của tổng tài phải lễ duỗi tay ý bảo Tiêu Sắt và Trâu Du Lâm ngồi vào, giơ tay nhấc chân thong dong tùy ý, giống như đây là phòng khách Mưu Cách phòng khách mà Tiêu Sắt và Trâu Du Lâm mới là khách nhân, tựa hồ có chút ý tứ đảo ngược chủ khách, tu hú chiếm tổ chim khách. Tiêu Sắt khẽ nhíu mày, loại cảm giác quyền chủ đạo bị người khác khống chế này cũng không tốt.
Sau khi hai bên đều ngồi xuống, trợ lý mặt than liền lấy hợp đồng ra đưa cho Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt không mở ra xem mà đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tôi có thể biết lý do tại sao Trác tổng không hợp tác với các công ty khác, lại nhìn trúng phòng làm việc nhỏ của tôi không?”
Trác Giản tựa hồ cũng không xấu hổ hoặc chần chờ bởi vấn đề này, ngược lại thực thẳng thắn thành khẩn nói: “Rất đơn giản, công ty giải trí rất nhiều nhưng mà dám lấy đề tài đồng tính là chủ lại không có, làm đồng loại, tôi rất thưởng thức sự thẳng thắn của đạo diễn Tiêu. Xã hội còn chưa đủ khoan dung, tôi cũng muốn vì đồng loại làm chút việc nhỏ. Đạo diễn Tiêu, anh cứ nói đi?”
Đối với lý do thẳng thắn thành khẩn mà quái dị như vậy của Trác Giản, Tiêu Sắt có chút kinh ngạc, y cho rằng làm một tổng tài, khẳng định lấy việc công ty phát triển làm trung tâm, không nghĩ tới lý do của hắn lại “tùy hứng” như vậy. Chẳng qua đây đúng thật là lý do có thể thuyết phục Tiêu Sắt. Nếu Trác Giản nói định lấy phát triển tốt hơn gì đó, ngược lại Tiêu Sắt sẽ không tin, rốt cuộc một phòng làm việc nhỏ còn kém hơn cả một góc của Mưu Cách, căn bản không thể giúp được ít nhiều.