[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - QI - Chương 23
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DO NOT TAKE OUT
“Nhưng nếu ta không muốn….” Thanh âm bên trong tựa hồ có một chút khẽ run, Vệ Nam Bạch cụp mắt xuống nhẹ giọng nói.
Tiếu Kỳ cười đến điên đảo “Tây Thục vương kia thì đáng là cái quỷ gì, ta ngược lại còn chưa bao giờ nghe qua tên gã.”
Vệ Nam Bạch nghe vậy không khỏi cười ra thành tiếng, Hoàng đế Bách Việt còn không thể không nể Tây Thục phiên vương đến ba phần, Tiếu Kỳ trong miệng người đời chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến nhưng cơ hồ chỉ cần hắn thích thì hắn sẽ liều mạng mà phát ngôn một cách hờ hững.
Một khắc kia, thời gian như đan xen với nhau, bất kể là ở kiếp nào, hắn đều như vậy, không có bất kì một lý do nào khiến hắn phải đứng ở một bên.
Vệ Nam Bạch chậm rãi ngẩng đầu cùng Tiếu Kỳ hai mắt nhìn nhau, thanh âm của y thanh lãnh chậm rãi vang lên ở một góc trong đại điện “Kiếm vũ có tên là 《Chiến Bát Phương》. Dâng tặng thái hậu, bệ hạ, hoàng hậu cùng các vị đại thần, còn có những vị tướng sĩ Bách Việt đã đổ máu chiến đấu vì quê nhà. Bài vũ này cũng muốn chúc mừng trận chiến của Bách Việt ta đã toàn thắng, mừng Lãnh tướng quân lập công, thắng trận trở về.”
Nói rồi, Vệ Nam Bạch đứng dậy chậm rãi đi đến giữa cung điện, hướng Hoàng đế quỳ xuống “Tướng sĩ Bách Việt chấp thương huyết chiến bát phương, thề thủ sơn hà kiều tú. Chỉ muốn vũ khúc này để nguyện báo đáp thiên ân, mong rằng mọi sự như ý, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường.”
“Được! Được! Được! Nói thật hay!” Hoàng đế nghe vậy, long nhan không che giấu nổi niềm vui liền liên tiếp nói ba chữ ‘Được!’ sau đó tự mình bước đến nâng Vệ Nam Bạch dậy “Chấp thương huyết chiến bát phương, thề thủ sơn hà kiều tú. Chiến bát phương, lời này thực hay!”
Nhiều đại thần thấy thế không khỏi dồn dập đứng dậy, hướng Hoàng đế quỳ xuống hô lớn.
“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”
“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”
“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”
“Nguyện vì Bách Việt, nước nhà thịnh vượng, lê dân phúc tường!”
…
Tất cả mọi người đều đứng dậy, Tiếu Mặc lộ ra ánh mắt tối tăm chứa đựng một ý tứ nào đó vô cùng hàm súc, nhìn chằm chằm Vệ Nam Bạch đang ngạo nghễ đứng giữa điện. Đỗ Nguyễn bên cạnh thấy thế, trong lòng tựa như suy nghĩ, hàn quang trong mắt nhất thời phân tán.
“A Kỳ, ngài có thể cho ta mượn…”
Vệ Nam Bạch chưa nói hết câu, Tiếu Kỳ đã nở nụ cười rạng rỡ. Tiện tay đem nhánh hoa mẫu đơn kia kẹp ở trước ngực, cúi đầu đem Xích Tiêu kiếm ở bên hông cởi ra, cầm nó lên đưa cho Vệ Nam Bạch.