[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q3 - Chương 96
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DONT TAKE OUT
Ngày thứ hai, một đạo ý được ban ra khiến mọi người xôn xao, Đỗ Vân Trúc vốn đã cao đến chức quý phi, thế nhưng hoàng đế vẫn thấy đang bạc đãi nàng, không chỉ đem những cống phẩm quý giá của quốc gia đem tặng nàng, mà còn truy phong cha mẹ đã mất sớm của nàng, sủng ái như vậy, danh tiếng trong hậu cung ngày càng bay xa, thậm chí còn có nhiều suy đoán cho là nếu còn tiếp tục như vậy, vị trí trong hậu cung sẽ nhanh chóng đổi chủ mất.
Sau khi hoàng hậu nghe được, hận không thể nghiến nát răng bạc. Toàn bộ người trong cung này đều bị điều ra ngoài trông coi, chỉ còn có lại Dương ma ma và Tiểu Ninh Tử. Hoàng hậu ngồi ở bên kia, gương mặt được bảo dưỡng khó nén ý hận. Dương ma ma và Tiểu Ninh Tử tựa hồ không dám thở mạnh, bốn phía trên mặt đất đều có mảnh vỡ lọ hoa.
Hoàng hậu hít thở sâu mấy lần, ánh mắt nguy hiển dừng trên người Tiểu An Tử, làm gã lạnh run cả người “Tam điện hạ đâu?”
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, nô tài có đi qua, Tam điện hạ sáng sớm đã được bệ hạ triệu kiến tiến cung, nói là có chuyện gấp, chờ giải quyết xong chuyện bên đó sẽ lập tức tới ngay.”
Ngón tay ngọc chậm rãi vuốt lên vòng ngọc trên cổ tay, hoàng hậu trầm mặc không nói.
“Hoàng hậu nương nương, những lúc như thế này, chúng ta tuyệt đối không được rối loạn trận tuyến, Đỗ Vân Trúc cho dù đắc ý một chút nhưng cũng không thay đổi được gì.” Dương ma ma đi đến bên người Hoàng hậu, tận tình khuyên nhủ, “Ngài đừng chọc tức bản thân như vậy, làm vậy là không đúng.”
“Chờ?” Hoàng hậu chậm rãi cười khẽ một tiếng.
Tiểu Ninh Tử và Dương ma ma trao đổi ánh mắt với nhau, Tiểu Ninh Tử hướng Dương ma ma nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng nói gì cả.
Vào giờ phút này, những căm hận trong lòng hoàng hậu rốt cuộc bộc phát toàn bộ “Bổn cung đã đợi bao nhiêu năm! Năm đó Tiêu Vân Trúc như mặt trời ban trưa, bổn cung không thể làm gì, sau đó chờ mãi đến lúc người kia chết, nhưng dù nàng ta chết rồi vẫn chiếm giữ lấy tâm của bệ hạ, chưa bao giờ để bổn cung phải an tâm! Bây giờ, ngay cả một nữ cô nhi như Đỗ Vân Trúc, cũng dám gây sóng gió trước mặt bổn cung, các ngươi còn bảo bổn cung nhẫn? Bổn cung đường đường là hoàng hậu, thậm chí một Đỗ Vân Trúc nhỏ nhoi cũng không làm gì được, cái vị trí hoàng hậu này còn cần làm gì!”
“Hoàng hậu nương nương, xin bớt giận!”
Tiểu Ninh Tử và Dương ma ma cùng nhau quỳ xuống, không dám thở mạnh.
“Bớt giận!” Hoàng hậu cười lạnh “Bổn cung không đợi được, Tiểu Ninh Tử, ngươi bây giờ mau dẫn ta đến gặp con yêu phụ Đỗ Vân Trúc kia.”
“Hoàng hậu nương nương hãy cân nhắc, nếu như bây giờ….” Tiểu Ninh Tử còn muốn khuyên nhủ đã bị hoàng hậu đánh gãy.