[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q3 - Chương 87
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DONT TAKE OUT
Sau khi Nguyệt Vân Sinh trở lại cung, sửa soạn một chút liền đến cung thỉnh an hoàng hậu.
Hoàng hậu hiển nhiên biết việc của Tiếu Kỳ, thêm nữa là hôm nay trong cung không có việc gì, bây giờ thấy Nguyệt Vân Sinh thì kéo tay y nói chuyện gia đình.
Nguyệt Vân Sinh biết hoàng hậu có ý muốn hỏi thăm y, cho nên hư hư thật thật, tử lạng bạt phiêu nói tương ứng với việc trước. Y mới ngồi chưa được bao lâu thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng thông báo, Tam hoàng tử Tiếu Mặc cầu kiến.
Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ vội cho gọi Tiếu Mặc vào.
Nụ cười trên mặc Nguyệt Vân Sinh nhất thời cứng lại, từ sau khi y thành hôn với Tiếu Kỳ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Mặc, hơn nữa trước đó cũng có ý định tránh đi, bọn họ đến giờ bất quá cũng chỉ có mấy lần gặp gỡ. Hiện tại lại trùng hợp như vậy, trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang, cũng không biết nên làm thế nào để đối mặt, theo bản năng muốn rời đi.
Suy nghĩ một lát, Nguyệt Vân Sinh quay sang hướng hoàng hậu nhẹ giọng nói “Mẫu hậu, có lẽ bây giờ Cửu điện hạ cũng đang trên đường trở về cung, Văn Cẩn không yên lòng, nghĩ vẫn nên sớm trở về chờ điện hạ. Ngài và Tam điện hạ đã lâu không gặp, lúc này nên hảo hảo trò chuyện, Văn Cẩn ngày mai sẽ quay lại bồi mẫu hậu.”
Hoàng hậu không lên tiếng, nhìn y một lát sau đó vỗ vỗ tay y nói “Cũng tốt. Tiếu Kỳ thật là có phúc khí, bây giờ có ngươi ở bên cạnh hắn, Bổn cung cũng an tâm vạn phần.”
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”
Nguyệt Vân Sinh vừa mới đứng dậy, còn chưa kịp trò chuyện đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng của Tiếu Mặc.
“Mặc nhi, ngươi đến rồi.” Hoàng hậu cười cười, sau đó được Dương ma ma nâng đỡ chậm rãi đi đến trước mặt hắn “Đúng lúc quá, mau qua gặp gỡ Cửu đệ muội một chút đi.” Nói xong liền liếc qua Nguyệt Vân Sinh đang đứng một bên.
Nguyệt Vân Sinh tránh không kịp, chỉ có thể kiên trì rạp người xuống “Tham kiến Tam điện hạ, Tam điện hạ cát tường.”
Ánh mắt lạnh lùng rơi trên người y, Nguyệt Vân Sinh phát hiện Tiếu Mặc đang nhìn mình, trong lòng không khỏi run.
Cảm giác ánh mắt này chỉ độc thuộc về hắn, từ lâu đã thấm vào xương tuỷ, sống mãi khó quên.
Bàn tay thon dài chậm rãi đưa lên, Tiếu Mặc giả tạo dìu một chút “Cửu hoàng phi khách khí, mau đứng lên.” Giọng điệu không quen thuộc, cũng không quá mức lạnh nhạt.
Nguyệt Vân Sinh sau khi thức dậy, cúi thấp đầu, mái tóc đen nhánh dài mượt tuy rằng kéo lên, nhưng vẫn có vài sợi bên tai rơi xuống, cành lộ ra làn da trắng như ngọc.