[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q3 - Chương 85
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DONT TAKE OUT
“Chờ đã.”
Nguyệt Vân Sinh thấy có chuyện gì đó, lập tức đuổi tới.
Tiếu Kỳ dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại.
“Tiếu Kỳ, ngươi gạt ta.”
Nguyệt Vân Sinh dùng giọng điệu khẳng định nói, người không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiếu Kỳ.
Sau khi nghe xong, Tiếu Kỳ không lên tiếng, chỉ trầm mặc.
Nguyệt Vân Sinh thấy vậy cũng thuận theo hắn cùng trầm mặc. Một lát sau “Nếu ngươi không muốn nói, thì thôi vậy.” Nguyệt Vân Sinh miễn cưỡng cười cười “Ngươi vừa có chuyển biến tốt, không còn cảm lạnh nữa, ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị thuốc, đợi một chút nữa sẽ sai Thẩm Đại Hải mang đến cho ngươi.” Nói xong y liền quay người đi về phía Thiên điện.
Tiếu Kỳ do dự mãi, không nhịn được quay đầu, nhìn bóng lưng có chút cô đơn, thở dài nói “Văn Cẩn…”
“Hả?” Nguyệt Vân Sinh đáp một tiếng, nhưng không nói gì, tựa hồ là đang chờ vế sau của hắn.
Lời nói bồi hồi ở đầu lưỡi, Tiếu Kỳ vẫn không nói ra được, trằn trọc một hồi lại tự giận mình mà nói “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tạ điện hạ quan tâm.” Nguyệt Vân Sinh nói mang theo mấy phần xa cách, làm cho Tiếu Kỳ bỗng nhiên cảm thấy đau xót.
Tiếu Kỳ nhìn Nguyệt Vân Sinh từng bước rời đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt hắn.
Hắn cười khổ lắc đầu.
Hình ảnh trong cơn mộng kia mấy ngày nay thật khiến người ta run sợ, phải làm sao để có thể nói ra được? Chuyện như vậy ngay cả mình còn cảm thấy là những chuyện bát quái, có ai có thể tin? Nếu như nói với Nguyệt Vân Sinh, y chắc chắn là còn nghĩ mình bị hồ đồ, mang cử chỉ điên rồ thì sao?
Lão nhân thường nói vận mệnh luân hồi, trên cầu Nại Hà uống cạn Mạnh Bà thang, tất cả mọi thứ đều quên hết. Mà đời này và kiếp trước…. Tiếu Kỳ yên lặng nhìn mười ngón tay, hắn đã từng cắt đứt giấc mộng mỗi lần có người kia rất nhiều lần, hắn rốt cuộc đã thấy được mặt mũi người kia, cũng biết tên người kia, cùng với tất cả những gì mà bọn họ trải qua.
Đỗ Hành, Đỗ Tử Kính.
Làm sao có thể quên mất người đó, làm sao lại không thể nhớ rõ người đó, việc này làm hắn càng thương nhớ người, làm cho hắn cam tâm tình nguyện bỏ qua sinh mệnh của mình! Mà kiếp này, Bách Việt không hề có Đỗ Hành, bản thân cũng không giống kiếp trước bị bệnh tật quấn lấy. Nhưng bây giờ hết thảy những gì xảy ra ở đầu cơn mộng đều ăn khớp, cho nên khiến hắn cảm thấy giấc mộng lại chân thật như vậy, chân thật đến mức khiến người ta kinh ngạc, khó phân biệt thật giả.