[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q2 - Chương 67
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DO NOT TAKE OUT
Thời điểm Bắc Mộc Thần mang người chạy đến thành, dọc đường đi đều gặp bách tính đang hoảng hốt chạy trốn. Bên trong thành Ứng Thiên ánh lửa đỏ rực, mùi thuốc súng và khói bụi nồng nặc, cho dù là ở đâu cũng đều mang sự hỗn loạn. Gót sắc beng beng cùng tiếng la chém giết đan xen như tiếng sấm không ngừng vang vọng bên tai, mà ở phía cửa thành cũng vang lên từng đợt âm thanh va chạm nặng nề.
“Cung Thân Vương!?”
Tướng lĩnh ở thành nam đang phải trải qua một trận ác chiến, tầm mắt vừa nhìn thấy Bắc Mộc Thần thì tâm theo đó mà rung lên.
“Tình hình trận chiến sao rồi?” Bắc Mộc Thần nhảy từ trên ngựa xuống trầm giọng hỏi.
Trả lời câu hỏi của hắn là một vị tướng lĩnh có khuôn mặt đã đen lại vì khói, thật nhìn không ra diện mạo cũ. Nghe thấy nghi vấn của Bắc Mộc Thần, mắt hắn đỏ chót, nghẹn ngào “Bẩm vương gia, quân địch sĩ khí thịnh, tướng sĩ trong thành mặc dù đã liều mạng chống đối nhưng….” Gã không đành lòng cúi đầu “…. Bây giờ thủ thành cũng chỉ còn có mười lăm người.” (*Edit đến đây là cực kỳ khinh bỉ thằng vua)
Bắc Mộc Thần nảy mình, Bách Việt tiến công mạnh như vậy, nếu dựa theo suy đoán cũ của hắn thì trong bốn cửa thành, cửa Nam thành Ứng Thiên là nơi có binh lực hùng hậu nhất, vậy mà ngày hôm nay… Cũng như tình hình chiến trận cửa Nam thê thảm như vậy, vậy thì cửa Bắc, Tây, Đông lại càng có khả năng bị phá trong sớm muộn.
Tướng lĩnh chà sát mặt “May mà Vương gia đến, nếu không e rằng cửa Nam sẽ bị phá chỉ trong một khoảnh khắc.”
Sửng sốt chốc lát, Bắc Mộc Thần mới suy nghĩ bình tĩnh lại, bước lên một bước đi tới bên tường thành chuẩn bị xem tình hình trận chiến như thế nào.
“Vương gia, người muốn quy hàng ngày càng nhiều, sợ là chúng ta thủ không nổi Ứng Thiên. Ngài đã đên đây, chúng ta có lẽ sẽ trụ được một khoảng thời gian.” Tướng lĩnh thở dài một tiếng, thấp giọng nói “Mà ty chức vừa được cấp báo, hai cửa môn Đông, Tây đều đã bị phá, việc không nên chậm trễ, thỉnh Vương gia mau chóng hồi cung, bẩm báo bệ hạ, để cho bệ hạ sớm ra quyết định.”
“Lỹ Tĩnh Nhân lớn mật, ngươi còn ở đây nghe lời đồn, nói vậy là có ý gì!” Thân tín của hoàng đế phái đến không nhịn được lớn tiếng quát, sau đó hướng Bắc Mộc Thần chắp tay “Thỉnh Vương gia đừng để bọn chuột nhắt nhát gan này che đậy, mau chóng suất lĩnh hắc giáp tinh kỵ chuyên tâm kháng địch. Bệ hạ vừa mới sai người đến báo tin, đã phái người của Hổ doanh đến Cung Thân Vương phủ bảo vệ người nhà Vương gia được an toàn. Cho nên, Vương gia không cần phải lo lắng, chỉ cần toàn lực ngăn địch là có thể.”
Bắc Mộc Thần nghe xong thì nở nụ cười bi thảm. Bảo vệ?
Hạ bảy miệng ăn của quý phủ Cung Thân Vương, Bắc Mộc Lân nói dễ nghe như vậy hẳn là e sợ hắn lâm trận đầu hàng Bách Việt nên đã chuẩn bị để uy hiếp. Cung Thân Vương phủ nhất định máu chảy thành sống, thây chất thành đống.