[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q2 - Chương 37
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DO NOT TAKE OUT
Tiếu Kỳ từ trước đến giờ không hề theo lý ra kiểu ‘chủ nhân’, lúc này đây lại làm Nguyệt Vân Sinh vô cùng đau đầu. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thật giống như chỉ cần có Tiếu Kỳ, y sẽ không thể nào duy trì được ý định hay quyết tâm. Bất kể là kiếp này hay kiếp trước.
Mà đây không phải là một chuyện lạ lùng gì, Nguyệt Vân Sinh không khỏi thở dài não nề, y biết rõ bản thân nhất định phải ngăn cản cái việc đang xảy ra này….
“Tại sao ngươi lại nhìn ta?” Tiếu Kỳ cười đứng dậy, kéo Nguyệt Vân Sinh trở lại đè y ngồi an vị ở một bên “Để ta xem nào, xem có chỗ nào không đúng không?”
“…. Không.”
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng khẳng định đến vạn phần. Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, tựa hồ không nhìn rõ được tâm tình ẩn bên trong. Ban đầu y cho là bản thân có thể ứng phó với tất cả, nhưng có rất nhiều chuyện xảy ra một cách chậm chạp, y không thể khống chế được phương hướng phát triển của sự việc.
Đại khái là bản thân y cũng không phát hiện, nội tâm mình từng có bao nhiêu tiếc nuối. Mà bây giờ, hết thảy tất cả đều bị vị chủ nhân này tận lực lãng quên, giờ khắc này vô tình bị lật lại một cách mạnh mẽ, bày ra trước mắt, một chút cũng không sót.
Một lát sau, Nguyệt Vân Sinh hơi cúi lông mày xuống, ở đáy lòng tối tăm không nhịn được thở dài.
Có lẽ, không có một ai thích hợp, vẫn luôn không phải là hắn mà người đó là mình.
Trong lòng lo lắng, Nguyệt Vân Sinh nhìn Bạch Lang Vương ở trong lòng đang hôn mê, trên môi hiện ra một tiéng cười khổ.
Suy nghĩ về việc này nhiều năm qua chưa một lần thấu hiểu, rốt cuộc hiện giờ đã trở nên rõ ràng hơn.
Cho đến bây giờ, y không phải là không biết, chỉ theo bản năng mà mình luôn luôn trốn tránh…..
Tiếu Kỳ, ta đã từng vô số lần hỏi bản thân, rõ ràng là có thể thờ ơ, không động lòng, yên phận qua hết kiếp này, tại sao lại không để ý mà lại trở về đây?
“Vân Sinh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Lắc đầu, Nguyệt Vân Sinh cười cười.
Hiện ta đã hiểu rõ.
Tất cả cũng bởi vì ngươi.
Bởi vì ngươi mà trong lòng ta đầy tiếc nuối.
Nói đó là quá khứ, thực ra cũng chỉ là mượn cớ.
Ta cứ như vậy đánh mất cả tương lai của mình, cũng đánh mất cả tương lai Vệ Quốc, kỳ thực lý do cũng chỉ vì ngươi.