[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q2 - Chương 36
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DO NOT TAKE OUT
Nghe xong lời của Tiếu Kỳ, Nguyệt Vân Sinh lâm vào trầm mặc. Từ khi xem thông tin mà Tử Viêm gửi lại, nếu bọn họ thực muốn cứu Tiếu Lâm ra, việc thăm dò hoàng cung lần đầu tiên vào đêm nay là hoàn toàn không tránh khỏi.
Chì là, nên làm thế nào để tránh đi tai mắt, vừa bất động thanh sắc tiến vào nơi giam giữ Tiếu Lâm?
Xoa xoa huyệt thái dương, Nguyệt Vân Sinh thầm than một tiếng, chuyến này thực sự vô cùng hiểm, vào chẳng khác gì dùng lửa xén lông mày.
Không đợi Nguyệt Vân Sinh tiếp tục nghiền ngẫm thì đã nghe thấy một tiếng sói tru lên.
“Grao grừ….”
Nguyệt Vân Sinh ngay lập tức quay đầu lại nhìn về hướng Tiếu Kỳ, mà Tiếu Kỳ lúc này cúi thấp đầu sau khi nghe thấy âm thanh, chỉ thấy từ trong túi lộ ra một cái đầu lang, không ngờ nó đã tỉnh dậy, móng vuốt sắc bén cào vải bố đến nát, thò ra nửa cái đầu dò xét xung quanh, con mắt đen không dịch chuyển, vạn phần cảnh giác nhìn hai người họ.
“Thả ra đi, nó lúc này cũng không gây nguy hiểm gì.” Nguyệt Vân Sinh đối mặt với Bạch Lang Vương chốc lát, sau đó hắn ngước mắt lên nhìn Tiếu Kỳ nhàn nhạt nói.
Tiếu Kỳ mở vải bố ra rồi tự mình thả lang ra ngoài, kết quả là lại bị nó cắn vào tay. Nguyệt Vân Sinh thấy vậy liền dùng chỉ vi võ, trong nháy mắt bắn ra áp khí bắn trúng Bạch Lang Vương, tuy rằng lực đạo không lớn nhưng cũng đủ để đánh bay nó ra khỏi người Tiếu Kỳ.
Bạch Lang Vương bị thương vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, nay lại bị đánh trúng liền hôn mê bất tỉnh.
Trong khoảnh khắc ấy, bào y bạch sắc tung bay trong không trung như hồ điệp, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, Tiếu Kỳ đã thấy Nguyệt Vân Sinh đến bên cạnh mình, mày kiếm nhíu lại theo dõi vết thương ở tay trái đang chảy máu, sau đó lộ ra thần sắc phức tạp đảo mắt qua Bạch Lang Vương đang hôn mê bất tỉnh.
“Không cần lo lắng.” Tiếu Kỳ nhìn bàn tay mình chi chít những vết cắn, đụng đậy ngón tay lại thấy không có việc gì đáng lo, lập tức quay mặt lại nhìn Bạch Lang Vương ở kia, tựa hồ vừa rồi nó chỉ vô ý tổn thương hắn, bất quá là muốn mượn việc đó cảnh cáo nó một phen. Bởi vậy, lông mày Tiếu Kỳ cũng không nhăn lại, chẳng khác gì người bị cắn vốn không phải hắn, khoé môi cong lên “Không làm thương tổn đến gân cốt, nhưng nhìn qua thì có vẻ nguy kịch thôi.”
Nguyệt Vân Sinh lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức đến bên người Tiếu Kỳ, cầm lấy tay hắn tỉ mỉ quan sát, mãi đên khi xác nhận là không để lại nguy hiểm gì mới thở phào nhẹ nhõm, dùng mắt phượng khẽ híp chăm chú nhìn hắn “A Kỳ, trước đó ta đã nói đừng mang nó về, giờ ngươi xem….”