[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q2 - Chương 32
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DO NOT TAKE OUT
Người này…. Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, tròng mắt loé lên một tia dao động, đến nửa ngày cũng không nói gì. Y bất đắc dĩ cười, biết rõ cái tính tình này của Tiếu Kỳ, một khi đã quyết định một việc gì thì dù có chết cũng quyết không thay đổi. Hơn nữa, bản thân mình cũng bởi vì thế mới thường không có biện pháp nào để ép buộc hắn. Thời khác này, e là y có nói cái gì đi nữa cũng không khiến hắn dao động.
“Ta chờ một lúc nữa rồi lệnh cho đám người Giang tổng binh đi qua lều tướng nghị sự, lệnh cho bọn họ đến hướng tây Bạch Hổ sơn, tới gần mạch Kỳ Liên sơn tra xét. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, trước hừng đông chúng ta sẽ lên đường đi Bắc Nhung.”
“Được.”
Nguyệt Vân Sinh nghe vậy, gật gật đầu, chờ Tiếu Kỳ đến cửa thì nói “Ta đi chuẩn bị một chút sau đó sẽ chờ ngươi cùng xuất phát.”
“Ừm.” Tiếu Kỳ đáp một tiếng, nhìn đáy mắt uể oải của Nguyệt Vân Sinh, đây là do đuổi theo hắn suốt chặng đường mấy đêm liền sau đó lại cùng hắn thương nghị nửa ngày, vết thương trên người cũng chưa thuyên giảm, hắn cảm thấy có chút đau lòng “Ngươi đừng vội chuẩn bị, trước nên nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi ta đến gọi thì chúng ta sẽ cùng chuẩn bị.”
Nguyệt Vân Sinh nghe thấy tiếng nói ôn nhu của Tiếu Kỳ lại càng ngẩn ra, một chốc cũng không phản ứng.
Tiếu Kỳ thấy vậy, bên môi ý cười tràn ngập, bỗng nhiên ôm lấy y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói “Nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ đến tìm ngươi sau.”
Mãi đến khi Tiếu Kỳ đã đi được hồi lâu, Nguyệt Vân Sinh ngẩn ở đó nửa ngày cũng đã hồi lại tinh thần. Sau hồi lâu, y nhìn khoảng trời bên ngoài trướng đen như mực thì không khỏi thở dài một hơi.
Có một số việc, những lúc y vô tình thoát ra khỏi chưởng tâm, có lúc làm cho y mê mang, ngẩn ngơ một cách khó hiểu. Đây thực còn không biết là tốt hay là xấu nữa?
Tiếu Kỳ vì Tiếu Lâm và Nguyệt Vân Sinh, vội vã đem toàn bộ việc phân phó xong, liền nhanh chân bước đến lều lớn. Chờ đến gần lều, hắn cố ý thả nhẹ từng bước chân, nhẹ nhàng vén mành trướng lên liền nhìn thấy Nguyệt Vân Sinh đang dựa mình lên giường ngủ, trong tay còn có quyển sách đang đọc dở. Hắn không khỏi thở dài, người này cũng không sợ lạnh, hắn liền cởi áo choàng của mình xuống rồi rón rén đắp lên thân người kia.
Như cảm giác được có tiếng động, Nguyệt Vân Sinh chậm rãi mở mắt ra, chờ thấy rõ người đến nhẹ giọng hỏi “Ngươi đến rồi?”
Tiếu Kỳ không ngờ y tỉnh nhanh như vậy, cầm áo choàng trong tay đứng một hồi sau đó tự choàng áo phủ lên người mình, sau đó bước nhanh đến chỗ y đang ngồi giúp y lấy quyển sách bị rơi lên “Ta đánh thức ngươi?”