[Đm Edit]: Tứ Hôn - Đản Thát Quân [Chưa Beta] - Q2 - Chương 30
Tác giả: Đản Thát Quân
Biên tập: Red9
DO NOT TAKE OUT
Chương này có ôm ôm nhưng hôn hôn thì lại không thấy 😭!
“Không.” Nguyệt Vân Sinh theo bản năng lắc đầu, cười khổ nói “A Kỳ, sợ là máu vương trên tay ta, so với ngươi có thừa chứ không thiếu.”
Tiếu Kỳ nghe xong không khỏi choáng váng “Ngươi…”
“Trai Nguyệt Lâu lâu chủ – thiên hạ đệ nhất cao thủ. Chỉ riêng hai cái danh này đã nhuốm biết bao máu xương mới có được như ngày hôm nay.” Nguyệt Vân Sinh than thở “Ta chỉ muốn biết tại sao, ngươi rõ ràng biết gã không còn sống được lâu nữa mà vẫn muốn ép bản thân phải động thủ?”
“Tại sao…” Tiếu Kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, mũi kiếm Xích Tiêu cắm xuống đất, vết máu trên lưỡi kiếm cũng thuận đường chảy xuống “Việc hoàng tử của một quốc gia bị bắt là điều vô cùng nhục nhã, việc Thái tử tạm thời chưa giải quyết được, riêng việc có thể trở về Trường An hay không cũng khiến người ta thực lo lắng. Ta sợ, một khi việc Đại hoàng huynh trở thành tù binh Bắc Nhung bị truyền ra ngoài, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi…”
“Tiếu Kỳ, ngươi đang trốn tránh vấn đề của ta.” Nguyệt Vân Sinh bình tĩnh nhìn hắn “Ngươi biết rõ không cần phải động thủ, nhưng đến tột cùng là tại sao?”
“Có quan trọng hay không?” Tiếu Kỳ cong cong môi, mắt phượng khẽ hé ra cũng không nhìn y, “Trên thế gian này, ta chỉ tin người chết mới có thể giữ bí mật. Ta không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược. Hơn nữa, Nguyệt lâu chủ, ngươi nhìn gã bị vết thương làm cho thống khổ như vậy, không bằng một kiếm kết liễu gã đi còn tốt hơn rất nhiều.”
Nguyệt Vân Sinh thở dài một hơi rồi bỗng hỏi “Vậy còn ta, ngươi sẽ làm gì?”
Biểu cảm lãnh ngạo, ý sát na kia của Tiếu Kỳ biến hoá đến dị thường mờ mịt.
“Tiếu Kỳ, nếu như một ngày ta cũng gây trở ngại đến ngươi, ngươi cũng không từ giết ta chứ?”
Không dám tin nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh, sau đó Tiếu Kỳ chậm rãi nâng cánh tay của mình lên, thất thần nhìn bàn tay dính đầy máu tươi, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ. Trong ý thức, trong khoảng không trống rỗng chợt hiện lên đoạn ký ức đứt quãng, giống như cưỡi ngựa xem hoa chạy theo tuần hoàn vậy.
….
“Vậy còn ta, ngươi định sẽ làm gì?” Đỗ Hành lẳng lặng nhìn hắn cười khổ.
Bỗng nhiên tiến lên phía trước, Tiếu Kỳ vốn định muốn ôm lấy người trước mặt kia lại bị y nhẹ nhàng né tránh, Tiếu Kỳ chỉ có thể buông tay xuống “Tử Kính…”
“Tiếu Kỳ, nếu một ngày ta cũng cản trở ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta chứ?”
Cơ hồ không có chút do dự nào, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Hành, trong ánh mắt lấp lánh một luồng hào quang rực rỡ “Tử Kính, ngươi vốn biết tâm ý của ta, vì sao lại phải bắt ép ta như vậy?”